Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, vai Liễu Mính Âm khẽ run lên. Nàng xoay người lại nhìn hắn, thấy Bùi Cảnh Từ với sắc mặt âm trầm, liền theo bản năng lùi lại liên tục, như sợ hắn lại đến gần.
Nhưng Bùi Cảnh Từ không có ý định buông tha nàng. Hắn đóng mạnh cửa phòng ngủ, ánh mắt nhìn nàng vừa dò xét vừa tức giận, nhướng mày hỏi:
“Đến tìm mấy lần đều vừa lúc không có mặt, đến cả đồ cũng muốn trả lại, A Âm, ngươi nháo đủ chưa?”
Hắn sải vài bước tiến đến, ép nàng lui dần về phía góc tường. Liễu Mính Âm hoảng đến muốn nhảy ra cửa sổ, lại bị một tay của Bùi Cảnh Từ chắn đường.
Hắn một tay chống tường bên cạnh người nàng, tay kia đặt lên eo nàng — nơi hắn biết nàng mẫn cảm và yếu ớt nhất. Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua lớp sa y, truyền tới làn da mềm mại không có áo giáp bảo vệ, khiến nàng càng thêm nhạy cảm.
Liễu Mính Âm không còn đường lui, chỉ đành cúi đầu, nhỏ giọng cầu xin:
“Điện hạ hiểu lầm rồi. Từ sau chuyện Mẫn Viên, ta đã ít khi ở Minh Nguyệt Các. Lễ vật điện hạ đưa, A Âm thật sự rất thích, chỉ là… quá quý giá, A Âm không đáng để điện hạ phải phí tâm như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT