Sau vài lần thử và thất bại, Harry cuối cùng cũng tìm được cây đũa phép thuộc về mình. Nhưng khi đến lượt Ithaqua, cô lại không may mắn như vậy – cô liên tiếp thử bốn cây mà đều không được.

"Thế này thì khó rồi," ông Ollivander nhíu mày.

Ithaqua có một dự cảm không lành, liền vội vàng nói với Harry: "Harry, tớ nghĩ tớ có thể sẽ mất khá nhiều thời gian. Tớ sợ thầy Hagrid sẽ không tìm thấy chúng ta. Hay là cậu cứ đến chỗ hẹn trước tìm thầy ấy đi, tớ sẽ đến ngay sau."

Harry do dự một chút, thấy Ithaqua khẽ gật đầu, đành phải đồng ý. Trước khi đi, Harry đã trả tiền đũa phép cho cả hai.

"Tiểu thư, hơi thở trong cơ thể cháu quá mức ngạo mạn, nó bài xích lõi đũa phép. Ta e rằng ta chỉ có thể tiếc nuối mà nói với cháu rằng, cháu không thể tìm thấy một cây đũa phép nào phù hợp trong số những cây hiện có." Ông Ollivander chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đứa trẻ trước mặt này không hề tầm thường.

Ithaqua đưa tay khẽ vuốt ngực, như thể cuối cùng cũng xé toạc lớp mặt nạ giả tạo, hơi lạnh nhạt nhìn về phía ông Ollivander, trong đôi mắt đen ẩn hiện ánh sáng đỏ tím.

"Ôi, đừng sợ hãi, thưa tiểu thư nhỏ. Ta chỉ là một ông lão bán đũa phép thôi, sẽ không có ai biết chuyện gì từ ta đâu." Ông Ollivander phớt lờ ánh mắt của Ithaqua, hòa nhã mỉm cười với cô.

Ithaqua im lặng một lát, như đã chấp nhận lời nói của ông Ollivander, nhưng vẫn không khỏi có chút đề phòng. Cô không ngờ vị tiên sinh trước mặt này lại dễ dàng dò la được bí mật trên người mình như vậy, điều này thực sự khiến cô cảm thấy bất an.

"Vậy, thưa ngài, cháu sẽ vĩnh viễn không thể có được cây đũa phép của riêng mình sao?" Ithaqua hỏi.

"Không, thưa tiểu thư. Cháu cần đặt làm một cây đũa phép dành riêng cho cháu, cháu phải tìm được vật liệu phù hợp để làm lõi, nó cần phải tương đồng với hơi thở của cháu. Chờ khi cháu tìm được rồi, hãy mang nó đến cho ta, ta sẽ chế tạo ra cây đũa phép riêng thuộc về cháu."

Ithaqua gật đầu, nhưng rồi lại nghĩ đến việc sắp tới sẽ đến Hogwarts, cô nhíu mày nói: "Vậy thưa ngài, cháu có thể tạm thời có một cây đũa phép không quá phù hợp không? Ông biết đấy, cuộc sống ở Hogwarts có lẽ không thể thiếu đũa phép."

"Ôi, đương nhiên rồi, đứa bé đáng yêu của ta. Vậy chúng ta hãy thử thêm vài cây đũa phép nữa nhé."

Hơn mười phút sau, Ithaqua rời khỏi cửa hàng Đũa phép Ollivander tinh xảo với cây đũa phép mới của mình – một cây đũa phép dài mười inch làm từ gỗ táo gai, với lõi là xương sống của quái vật sông White River.

Đây gần như là cây đũa phép duy nhất trong số những cây cô đã thử không quá mâu thuẫn với cô.

"Ithaqua, bên này!" Harry và Hagrid đứng ở đằng xa, Harry nhiệt tình gọi Ithaqua, trên tay cậu vẫn cầm món quà Hagrid tặng – một con cú tuyết trắng.

Hagrid đưa hai "củ cải nhỏ" đi mua sắm nốt những món đồ còn lại ở Hẻm Xéo, thoắt cái đã đến ngày khởi hành chuyến tàu tốc hành Hogwarts.

Ga King's Cross.

Ithaqua đi trước một bước, tạm biệt Hagrid, người vẫn còn muốn dặn dò Harry đôi điều. Cô học theo dáng vẻ của một gia đình phù thủy, thuận lợi xuyên qua cột trụ, đến được Sân ga 9 ¾ một cách dễ dàng.

Ithaqua chiêm ngưỡng một hồi chuyến tàu tốc hành Hogwarts mang đậm phong cách cổ điển, sau đó liền bước lên xe và tìm một toa trống để ngồi xuống.

Ithaqua ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Có lẽ còn khá lâu nữa tàu mới khởi hành, các phù thủy nhỏ cũng không vội vàng lên tàu, họ đứng cạnh cha mẹ trò chuyện, hoặc hưng phấn, hoặc quyến luyến, phần lớn các phù thủy nhỏ đều chọn ôm lấy cha mẹ của mình.

Trong tiếng người ồn ào càng dễ cảm thấy cô đơn.

Ithaqua nhìn ra ngoài cửa sổ xe thất thần, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót mang tên đau khổ.

Cánh cửa sổ phòng đã đóng bỗng nhiên có một làn gió mát mẻ, trong lành không rõ từ đâu thổi tới, làm mái tóc trên trán Ithaqua bay bay.

Ithaqua hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại ép mình thả lỏng tâm trạng, nhưng nỗi sợ hãi không rõ và sự cô đơn len lỏi vào từng ngóc ngách khiến cô mãi không thể bình tĩnh.

Ithaqua khẽ thở dài.

Cô khẽ ngân nga một giai điệu nào đó, đây là điều mà ai đó thường làm cho cô khi cô không thể bình tĩnh. Chỉ là bây giờ người đó không thể kịp thời an ủi cô, nên Ithaqua đành phải tự mình an ủi.

Giai điệu cổ xưa mà tao nhã được cô gái trẻ thờ ơ ngân lên, thanh âm linh hoạt kỳ ảo, thần bí như lời thì thầm của tinh linh.

"Ôi Merlin, Pansy rốt cuộc ở đâu. Cậu ta..."

Tiếng hát kỳ diệu như vậy đã thu hút một thiếu niên vừa đi ngang qua. Thiếu niên dừng lại, phát hiện đó là một cô gái môi hồng răng trắng, tóc đen mắt đen, làn da cô càng thêm trắng nõn dưới sự tôn lên của mái tóc đen. Cô gái yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ và khẽ hát một giai điệu mà cậu không hiểu.

Tiểu thiếu gia Malfoy lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái như Ithaqua. Những cô gái bên cạnh cậu, những quý tộc thuần huyết đó, ai nấy đều như những viên đá quý quý giá, còn Ithaqua thì giống như một cô vũ nữ xoay tròn trong chiếc hộp nhạc mà cậu nhận được vào sinh nhật năm ngoái.

So với sự tao nhã, cô còn mang đến nhiều hơn một cảm giác xa cách không thể chạm tới.

Cùng lúc đó, Ithaqua cũng phát hiện ra vị người lạ đang vây xem này.

Cô dừng ngân nga, quay đầu đánh giá cậu thiếu niên này.

Phía sau thiếu niên là một mảng lớn ánh nắng tươi đẹp rực rỡ, thần sắc kiêu ngạo.

Cậu ta giống như một viên đá quý hiếm có và quý giá, ôi Merlin, hơn nữa là loại đá quý mà cô muốn sưu tập.

Ithaqua nghĩ thầm trong lòng, lúc này cô giống như một con rồng vừa phát hiện ra kho báu.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

"Cậu thật đẹp."

Draco và Ithaqua đồng thanh nói. Người trước mang theo chút tức giận vì cảm thấy thất lễ do đối diện quá lâu, còn người sau thì dùng một giọng điệu gần như thán phục.

"Gì cơ?" Draco dường như không nghĩ đối phương sẽ nói như vậy.

"Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt xanh lam, cậu giống như tia nắng ban mai trên bờ biển. Tôi nghĩ cậu nhất định là kiệt tác được thần linh tỉ mỉ thiết kế." Ithaqua không chớp mắt chiêm ngưỡng, dùng ánh mắt chân thành khen ngợi nói.

Sự chân thành từ trước đến nay luôn là đòn sát thủ vĩnh viễn.

Tiểu thiếu gia nhà Malfoy có lẽ là lần đầu tiên nhận được lời khen thuần túy, chân thành như vậy từ một người ngoài cha mẹ. Trên mặt cậu ta thoáng hiện một vệt ửng đỏ đáng ngờ.

Tuy nhiên, cậu ta lập tức nhớ đến thủ tục của một quý ông mà cha mình đã dạy. Cậu ta nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, học theo ông Malfoy, kiêu ngạo ngẩng cằm, liếc nhìn Ithaqua một biểu cảm "Tôi rất hài lòng về cậu" 

………………….

Hai đứa mang thuộc tính loài rồng, đều ưa thích cất giấu kho báu quý giá cho riêng mình, đúng là trời sinh một cặp =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play