Ithaqua đoán được sự nghi ngờ của Harry, cô bình tĩnh giải thích: “Tớ không muốn cùng chung dòng họ với kẻ muốn bán tớ đi để lấy tiền.”
Harry nhỏ tuổi ngây thơ nhìn Ithaqua, cậu bé hiển nhiên vẫn chưa hiểu được sự hiểm ác của lòng người.
Nhưng Hagrid đứng một bên lập tức hiểu ra, ông ấy giận dữ vung chiếc ô về phía trại trẻ mồ côi, rồi lại chán nản thu về như thể nghĩ ra điều gì đó, sau đó dùng ánh mắt trìu mến nhìn Ithaqua.
“Ôi, đứa bé đáng thương của ta, có lẽ cháu có thể dùng họ của ta, hoặc là chọn một giáo sư ở Hogwarts, ta nghĩ họ sẽ không từ chối.”
Ithaqua lắc đầu, “Cảm ơn lời đề nghị của ông, Hagrid. Nhưng cháu rất thích tên Ithaqua, cứ thế này là tốt rồi.”
“Vậy thì, Ithaqua, trước đây cậu đã biết về Hogwarts và... và... cậu hiểu đấy, kiểu như phép thuật ấy.” Harry cứng nhắc chuyển chủ đề, “Cậu trông rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn tớ hôm qua rất nhiều.”
“Thật ra tớ cũng chỉ mới biết đến Hogwarts khi nhận được thư cú mèo thôi.” Ithaqua nói với vẻ mặt bình thản, vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh.
“Tuy nhiên, tớ đã biết về sự tồn tại của phép thuật từ rất lâu rồi. Người đã bỏ tớ lại ở trại trẻ mồ côi, tớ nghĩ hẳn là mẹ tớ, cũng để lại cho tớ một ít sách về bùa chú và độc dược.”
Ánh mắt Harry lóe lên sự phấn khích. “Bùa chú, là những câu thần chú phép thuật sao? Cậu có thể cho tớ xem được không?”
Ithaqua bất lực lắc đầu, “Chúng đều bị những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi phá hỏng rồi.”
“À…Tớ rất xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
………….
Trên đường không nói chuyện, Hagrid nắm tay hai tân học sinh năm nhất đi đến điểm đến của chuyến đi này – Hẻm Xéo.
Harry vừa đặt chân vào thế giới phép thuật đã gần như ngay lập tức trở thành tâm điểm của đám đông, cậu bé bối rối tận hưởng sự chú ý thuộc về mình. Còn Ithaqua hiển nhiên trở thành phông nền, nhưng bản thân cô cũng không bận tâm đến sự khác biệt này.
Trên thực tế, cô thậm chí không hề có chút kinh ngạc hay phấn khích nào đáng lẽ phải có của một người vừa tiếp xúc với thế giới phép thuật. Cô chỉ lặng lẽ đi theo sau Hagrid, thỉnh thoảng đánh giá môi trường xung quanh.
“Hagrid, làm sao cháu có thể mua nổi đây, cháu không có tiền.”
“Tiền của cháu ở đây, Gringotts, ngân hàng an toàn nhất trong thế giới phép thuật.” Hagrid chỉ vào tòa nhà phía trước, rồi lại nghĩ đến Ithaqua bên cạnh.
“Đừng lo lắng, Ithaqua, Hogwarts sẽ chi trả phần phí này cho cháu.”
Ithaqua gật đầu, lịch sự nói lời cảm ơn. Cô không muốn theo Harry vào hầm tiền của cậu ấy, chỉ nhìn biểu cảm của Hagrid là có thể biết vị tiên sinh này nhất định có nhiệm vụ bí mật không muốn nhiều người biết.
Sự tò mò của Ithaqua vẫn luôn không quá mãnh liệt, cô đứng yên tại khoảng đất trống bên ngoài Gringotts: “Cảm ơn ông Hagrid, vậy cháu nghĩ cháu có thể chờ hai người ở đây, xin cứ yên tâm, cháu hứa sẽ không đi lung tung.”
“À… ừm… được thôi Ithaqua, cháu ở đây một mình phải cẩn thận đấy.” Hagrid dường như thở phào nhẹ nhõm, dù sao nhiệm vụ cụ Dumbledore giao cho mình càng ít người biết càng tốt.
“Vâng.”
Ithaqua nhìn theo Hagrid nắm tay Harry đang nhìn quanh đi xa, mới yên tâm.
Thật ra cô không đáng thương như Hagrid nghĩ, từ khi cô vào trại trẻ mồ côi Saint Cyr đã thường xuyên lén lút lẻn vào Hẻm Xéo để kiếm tiền, sau đó gửi số tiền kiếm được vào Gringotts.
Hơn nữa, thêm số Galleon cô lấy được từ người phụ nữ kia trước đây, cô hiện có tổng cộng 673 Galleon vàng cùng với các loại dược liệu và đá quý. Đây chưa phải là toàn bộ tài sản của cô, những thứ quý giá hơn đã được cô giấu ở một nơi khác, một nơi tuyệt đối an toàn.
Số tiền này không nhiều lắm, nhưng chắc chắn đủ để trang trải chi phí học tập ở Hogwarts.
Chẳng qua như vậy sẽ làm lộ thân phận của cô, Ithaqua không muốn làm vậy, cô muốn đóng vai một tân học sinh Hogwarts bình thường.
Cô từ chối vào Gringotts cùng Hagrid cũng vì lý do này, tuy rằng cô luôn tìm cách che mặt, nhưng ai có thể đảm bảo cô sẽ không bị nhận ra chứ?
Khác với những đứa trẻ khác đang háo hức, Ithaqua ngay từ đầu đã mong đợi thư nhập học của Hogwarts với tư tâm của riêng mình.
“Ithaqua, Ithaqua!” Giọng nói phấn khích của Harry cắt ngang suy nghĩ của Ithaqua.
“Ithaqua, tớ mới biết rằng tớ rất giàu, tớ nghĩ, nếu có thể, tớ có thể giúp cậu chi trả các vật phẩm trong danh sách mua sắm.”
Ithaqua ngẩng đầu nhìn Harry.
Harry, Harry Potter, cậu bé sống sót sau tai họa lớn, Chúa Cứu Thế trong lời đồn. Ithaqua đã sớm biết về tin đồn về cậu ấy, nhưng khi gặp mặt lần đầu cô vẫn giả vờ không biết.
Thật ra cô cũng không mấy bận tâm đến danh tiếng của Chúa Cứu Thế, hay cái tên mà ai cũng sợ hãi – Voldemort.
Những điều đó đều không liên quan đến cô.
Ithaqua rất rõ ràng lý do mình đến Hogwarts, cô có những việc cần phải hoàn thành.
Tuy nhiên, hiện tại Chúa Cứu Thế dường như chỉ là một thiếu niên mười một tuổi đơn thuần và nhút nhát, Ithaqua nghĩ.
Mặc dù việc giao thiệp quá nhiều với Chúa Cứu Thế không có lợi gì cho cô, nhưng xây dựng mối quan hệ tốt với cậu ấy rõ ràng là trăm lợi mà không một hại.
Và cơ hội như vậy dường như đang ở trước mắt…
Nghĩ vậy, Ithaqua lộ ra vẻ mặt “Thật tuyệt quá, cảm ơn cậu rất nhiều” và nói với đôi mắt xanh lục xinh đẹp của Harry:
“Thật vậy sao? Nếu có thể, vậy thì thật sự cảm ơn cậu, Harry.”
……
“Cháu và Ithaqua còn cần một cây đũa phép.”
“Một cây đũa phép ư? Vậy thì đến cửa hàng đũa phép Ollivanders đi, các cháu sẽ tìm thấy đũa phép mình muốn ở đó.” Hagrid nói.
“Các cháu cứ đến đó chờ trước, ta còn có việc cần làm, lát nữa sẽ quay lại.”
Ithaqua và Harry bước vào một cửa hàng trông rất cổ kính, khắp các bức tường chất đầy hộp đũa phép.
Điều này khiến ngay cả Ithaqua cũng không khỏi nổi lên sự tò mò, dù sao trước đó Ithaqua chưa bao giờ đến đây, cô trước đây vẫn luôn lén dùng đũa phép của người phụ nữ kia.
…………………
Người phụ nữ kia là mẹ bả hả, đọc hơi lu lú +)))