Viện Phúc Lợi Saint Cyr

Tại một khu nhà ở xa xôi của viện phúc lợi, nhiều năm nay vẫn tồn tại nhờ tấm lòng hảo tâm của các phú hào địa phương. Viện phúc lợi này cứu trợ những đứa trẻ có hai lựa chọn khi đến tuổi trưởng thành: miễn cưỡng sống qua ngày ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, hoặc trở thành "chim hoàng yến" của các phú thương.

Rõ ràng, lựa chọn thứ hai chỉ dành cho những đứa trẻ xinh đẹp, ngây thơ.

Vì thế, trong cái xã hội nhỏ bé dị thường này, lũ trẻ được chia cấp bậc dựa trên ngoại hình – những đứa trẻ xinh đẹp luôn nhận được nguồn tài nguyên dồi dào, ví dụ như quần áo ấm áp, giường đệm thoải mái và thức ăn đầy đủ.

Ithaqua từng là người nổi bật trong số đó.

Cô được viện trưởng phát hiện gần viện phúc lợi khi đã chín tuổi và đưa về. Ngay trong ngày đầu tiên đến viện phúc lợi, cô vô tình "soán ngôi", trở thành "đứa trẻ ngoan" được hưởng đãi ngộ tốt nhất.

Bởi vì Ithaqua thật sự quá đỗi xinh đẹp, không chỉ ở khuôn mặt mà còn ở khí chất thanh lãnh, thánh thiện đầy mê hoặc mà cô toát ra.

Phải biết, điều này thực sự quá hiếm thấy ở một đứa trẻ chưa đến mười tuổi.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều kết thúc sau nửa năm.

Hành vi của thiếu nữ xinh đẹp này bắt đầu lộ ra vẻ kỳ quái, một cảm giác quỷ dị khó tả, khiến vài gia đình từng muốn nhận nuôi cô phải tránh xa ba thước.

Không ai muốn tiếp cận một đứa trẻ có thể khiến người lớn cảm thấy sợ hãi, dù đứa bé đó có khuôn mặt thiên thần.

Nhận thức được điều này, Viện trưởng Saint Cyr gần như tức giận đến mức hủy bỏ tất cả ưu đãi của Ithaqua. Chỉ trong vòng chưa đầy một năm, Ithaqua từ vị trí cao nhất của viện phúc lợi đã ngã xuống, trở thành "quái thai" trong miệng tất cả những đứa trẻ khác.

Còn nhân vật chính của tất cả những điều này, Ithaqua, không hề có một chút dao động cảm xúc nào. Dù người ngoài đối xử ra sao, cô vẫn duy trì nhịp sống của mình – một mình đọc sách hoặc làm những điều kỳ lạ.

Cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi cho đến khi Ithaqua mười một tuổi thì bị phá vỡ.

Ngày hôm đó, hai vị khách kỳ lạ đã đến cổng Viện phúc lợi Saint Cyr – một người khổng lồ dắt theo một cậu bé gầy yếu.

Khuôn mặt của người khổng lồ bị che khuất bởi mái tóc dài và rối bời cùng bộ râu kết lại thành búi, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng như bọ cánh cứng. Cậu bé bên cạnh anh ta mặc quần áo không vừa vặn, đeo một chiếc kính hỏng, dưới tròng kính là một đôi mắt xanh lục xinh đẹp.

Viện trưởng Saint Cyr ngay lập tức kết luận đây chắc chắn là người thân của một đứa trẻ bị bỏ rơi, mắt ông lướt qua cậu bé vài vòng. Cho đến khi người khổng lồ cao lớn kia mở miệng: "Tôi tìm… cô bé Ithaqua."

"Cô bé đã được trường Phép thuật Hogwarts chọn, tôi đến đón cô bé."

"Cái gì?"

Không đợi Viện trưởng Saint Cyr kịp phản ứng cái gọi là Hogwarts là gì, Ithaqua đã xuất hiện với chiếc rương nhỏ của mình.

"Cháu chính là Ithaqua." Ithaqua bình tĩnh nhìn về phía Hagrid, cùng với cậu bé gầy yếu phía sau anh ta. "Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát."

Cùng lúc đó, cậu bé gầy yếu kia, Harry Potter, cũng đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Ithaqua.

Mặc dù Viện trưởng Saint Cyr vẫn còn ngơ ngác, nhưng đối với việc có thể tống khứ "quái thai" Ithaqua, ông luôn dốc toàn lực. Còn cái tên trường học kỳ lạ kia, ồ, mặc kệ đi, dù sao đó cũng là chuyện của Ithaqua.

Cứ như vậy, Ithaqua xách chiếc rương nhỏ đi theo sau Hagrid và Harry, họ rời khỏi văn phòng Viện trưởng Saint Cyr. Khi đi qua hành lang và cầu thang, những đứa trẻ khác trong viện phúc lợi dường như đã biết tin, tụ tập ở gần đó và làm mặt quỷ về phía họ.

"Mau nhìn! Quái thai Ithaqua và một quái thai khác đang rời đi."

"Tôi đoán Ithaqua sẽ rất vui khi tìm được đồng loại."

Những lời lẽ khắc nghiệt khiến Hagrid và Harry cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Harry, cậu bé ngay lập tức nảy sinh thiện cảm "đồng bệnh tương liên" với người bạn mới quen xa lạ này.

Còn Ithaqua thì như thể không nghe thấy gì, bỏ qua những lời nói khó chịu đó.

Khi họ bước ra khỏi khuôn viên Viện phúc lợi Saint Cyr, Harry là người đầu tiên chào Ithaqua.

"Chào cậu, tớ là Harry Potter. Cậu có thể gọi tớ là Harry."

"Chào Harry, tớ là Ithaqua." Ithaqua mỉm cười đáp lại.

"Chào cậu, tớ có thể gọi cậu là Ita không?" Harry ngượng ngùng nói, cậu có quá ít kinh nghiệm trò chuyện bình thường với bạn bè cùng lứa, phần lớn thời gian cậu đều bị bạn học Dudley bắt nạt.

"Harry, Ithaqua là tên của tớ, tớ không có họ." Ithaqua tiếp tục giải thích, "Tuy nhiên, cậu có thể gọi tớ là Ita."

Harry lộ ra ánh mắt khó hiểu, ngay cả trẻ mồ côi, họ cũng thường có một cái họ, về cơ bản là họ của viện trưởng hoặc giáo viên.

……………………….

Chương đầu này hơi ngắn, vì dính đoạn giới thiệu lại văn án, chương sau sẽ khum ngắn cỡ dị nữa ~

Cũng trùng hợp thật, 3 bộ ĐN HP tui lựa thì nu9 mồ côi cả 3, bộ mồ côi là xu hướng hả, bốc bừa cũng dính, sau làm tiếp mà dính nữa là thoy luôn đấy =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play