Phương Tuần và Giang Vi Chỉ đều là con nhà bình thường, nhưng so với Phương Tuần thì hoàn cảnh của Giang Vi Chỉ lại có phần đặc biệt hơn.
Ba mẹ Phương Tuần đều còn, mẹ làm kế toán, làm việc cả đời ở một công ty không lớn không nhỏ, ba thì làm ở văn phòng khu phố, thuộc biên chế, công việc ổn định, gia đình cũng hòa thuận êm ấm.
Nhà Giang Vi Chỉ là hàng xóm của nhà cô, nhưng điểm khác biệt là Giang Vi Chỉ là con được nhận nuôi.
Hàng xóm nhà Phương Tuần là một ông lão đã nghỉ hưu, bình thường thích đánh cờ, phơi nắng, thỉnh thoảng cũng đi dạo nhặt vài cái hộp giấy người ta bỏ đi rồi tích lại đem bán.
Nói là cuộc sống túng thiếu thì cũng không hẳn, ông ấy có nhà, có lương hưu, chỉ là không con không cái. Sau đó, có một ngày, ông hàng xóm mang về một bé trai đúng hôm đó Phương Tuần tình cờ bắt gặp.
Lúc đó Giang Vi Chỉ trông có hơi bẩn, chủ yếu là vì quần áo rách rưới. Thời tiết lúc ấy hơi lạnh, trên người anh mặc đủ thứ áo quần không vừa người, lớp này chồng lên lớp khác, hình như còn bị dính mưa, người ướt sũng, theo sát sau lưng ông Giang, mặt không có biểu cảm gì, trông như không dễ lại gần.
Về sau, ông Giang dẫn anh về nhà. Lần thứ hai Phương Tuần nhìn thấy Giang Vi Chỉ, anh đã mặc bộ quần áo vừa người, tóc được cắt gọn gàng, cả người sạch sẽ sáng sủa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play