Sáng sớm tinh mơ, vừa nghe thấy tiếng tiểu thiên sư rời giường, Tạ Phán Nhi đã không kìm được mà lượn vào phòng, thấy cậu đang tỉnh táo ngồi trên mép giường, liền cố tình đi vòng qua trước mặt cậu một vòng: “Cậu xem tôi hôm nay có gì khác không?”
Quý Nam Tinh ngẩng đầu nhìn, phát hiện quỷ khí trên người cô đã mỏng đi đáng kể, sắc mặt cũng tươi tắn hơn, trông càng ngày càng giống người sống, bèn hỏi: “Cô có cảm giác gì không?”
Tạ Phán Nhi nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
“Giống như là cảm giác được làm người một chút ấy. Là do hôm qua bị mượn mệnh sao? Tôi cảm thấy quỷ khí trên người mình vơi đi nhiều, cứ như bị thứ gì đó hút mất vậy.”
Quỷ khí là thứ giúp cô duy trì sự tồn tại, cũng chính là quỷ mệnh. Nếu quỷ khí tan hết, cô cũng sẽ hồn phi phách tán. Nhưng có điều, sắc mặt lúc này của cô thật sự quá tốt, đỏ hồng tự nhiên, khiến cô không nhịn được mà say mê chính mình.
Lần trước có làn da hồng hào thế này là nhờ tiểu thiên sư mời người chuyên nghiệp hóa trang rồi hậu kỳ chỉnh sửa giúp cô, nên tuy quỷ khí có yếu đi, nhưng nhìn mình xinh đẹp thế này, Tạ Phán Nhi cũng chẳng còn để tâm chuyện bị mượn mất bao nhiêu quỷ khí nữa.
Thấy cô vẫn còn mải ôm gương tự soi, Quý Nam Tinh dứt khoát vén chăn xuống giường đi rửa mặt.
Tạ Phán Nhi đứng bên cạnh vẫn không ngừng líu lo: “Thật tò mò, người kia giờ thế nào rồi nhỉ? Tiểu thiên sư, cậu có cách gì tra ra được người đó là ai không?”
Rồi cô chợt nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Tiểu thiên sư, thiêu cho tôi ít son môi đi, tôi thấy môi mình vẫn còn hơi nhợt. Cả đời này cũng chưa tô son được mấy lần đâu.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT