Sương mù tan đi, bầu không khí kỳ quái và tĩnh lặng xung quanh cũng giống như bị xua tan theo màn sương, tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim hót lại trở về với thế giới thực.
Tiêu Dã đẩy cửa bước xuống xe, bà Chử vội vã chạy theo, rồi nhanh chóng lao đến bên cạnh Chử Minh Húc lúc này vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất: “Minh Húc? Con sao rồi?”
Chử Minh Húc lúc này mới chậm rãi mở mắt ra: “Mẹ?”
Ánh mắt dần hạ xuống, cậu ta liền thấy một sinh vật dài ngoẵng bị dán phù chú vàng chặt chẽ trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Trông có phần giống chuột, nhưng so với chuột thì dễ nhìn hơn một chút chỉ là không dễ thương ở điểm nào cả, đặc biệt lúc này đang ra sức nhe nanh giương vuốt, phát ra những tiếng kêu the thé chói tai, càng khiến người ta sởn gai ốc.
Tiêu Dã ngồi xổm xuống quan sát: “Là con này sao?”
Chồn cũng chính là Hoàng Đại Tiên nghe giọng điệu của hắn mà tròng mắt muốn trợn ngược lên trời: “Cạc cạc cạc cạc cạc!”
Tiêu Dã hơi sửng sốt: “Chồn là kêu như vậy à? Anh tưởng phải kêu chi chi mới đúng chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT