“Nhà tôi chưa bao giờ quan tâm đến tôi, ở cái nhà đó tôi chẳng bao giờ tìm được người của mình. Mẹ tôi mặc kệ tôi, trong mắt bà ấy chỉ có Tô Triết, bồi dưỡng Tô Triết mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời bà. Có những lúc tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng tôi mới là con ruột, sau này người phụng dưỡng bà cũng là tôi, tôi chưa từng phản đối chuyện bà dồn sức bồi dưỡng Tô Triết, Tô Triết có thiên phú âm nhạc, có thể mang lại vinh quang mà bà muốn nhưng sinh ra tôi lại cứ như chưa từng sinh vậy. Vì sao chứ? Chia cho tôi một chút tình yêu cũng không được sao?”
Ngay cả bảo mẫu trong nhà, có khi mẹ anh ta đưa cho họ chút tổ yến quý hiếm hay món tẩm bổ thừa lại, các bà ấy cũng sẽ chỉ nhấp một ngụm lấy lệ rồi mang phần còn lại về cho con mình.
Nhà họ Đinh trả lương không hề rẻ, chẳng lẽ thật sự không mua nổi một chén tổ yến nho nhỏ ấy?
Mua được chứ. Nhưng khi có thứ gì tốt, phản ứng đầu tiên của họ vẫn là để lại cho con mình. Bởi vì họ yêu đứa trẻ do chính mình sinh ra.
Có những lúc, Đinh Nhiễm thấy rất ghen tị. Gã thậm chí nghĩ, nếu họ là mẹ anh ta thì tốt biết bao. Anh ta thà không làm thiếu gia nhà họ Đinh, chỉ mong có thể được nếm thử cảm giác một gia đình ba người êm ấm hòa thuận là như thế nào.
Hồi nhỏ, Tô Triết từng nhiều lần chủ động tiếp cận gã. Anh ta cũng không phải không muốn, dù không có ba mẹ, nhưng nếu có một người anh trai thân thiết thì cũng tốt, ít nhất cũng có người ăn cơm cùng, có người nói chuyện cùng.
Nhưng Tô Triết còn chưa chơi với anh ta được bao lâu, mẹ anh ta đã tìm tới, đẩy gã ra, kéo Tô Triết đi, miệng mắng: “Đừng để Tô Triết học theo cái thằng vô tích sự này mà hỏng mất!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT