Quý Vân Đình vỗ nhẹ tay Quý Nam Tinh một cái, rồi đặt chiếc bánh kem hạt dẻ vừa được mang lên vào trong tầm với của cậu. Nhân lúc ba Quý và chú Đỗ đang vừa uống trà vừa chuyện trò, anh nhỏ giọng nói: “Văn Hiện dạo này đang ở đâu? Sao hôm nay không đến cùng? Nếu cậu ấy nghiêm túc định theo con đường âm nhạc, thì em ba nhà cháu thật ra cũng quen biết không ít đại sư trong giới đó. Nếu Văn Hiện có nhu cầu, cứ nói, có thể giới thiệu giúp cậu ấy một vài mối quan hệ.”
Tổng giám đốc Đỗ cười ha hả nói: “Nếu mọi người chịu giúp tôi trông nom cái thằng nhóc đó thì tôi yên tâm quá. Hôm nay nó đi tham gia cái hội giao lưu âm nhạc gì đó, tôi cũng chẳng rõ lắm. Mới vừa kết thúc thì đã ôm được giải nhất, có một đống người tìm tới mời, còn hỏi nó có muốn ký hợp đồng, tham gia chương trình gì đó không. Thời buổi bây giờ muốn có chút tiếng tăm, làm cái gì cũng phải vướng vào vòng danh lợi một chút. Tôi thì không lo gì khác, chỉ lo thằng nhóc nhà tôi cái gì cũng không hiểu, ngây ngốc bị người ta tính kế.”
Quý Vân Đình hỏi: “Chú Đỗ vừa nói hai tháng nữa Văn Hiện tròn hai mươi, cậu ấy sinh ngày mấy tháng Tư ạ?”
Tổng giám đốc Đỗ không nghĩ ngợi nhiều, đáp: “Mười bảy tháng Tư. Hồi đó làm khổ mẹ nó lắm, nửa đêm tự nhiên chuyển dạ, mà thai lại to quá không sinh thường được, nửa đêm nửa hôm còn phải tìm bác sĩ có thể mổ. May mà trời thương nên mới sinh ra được, lúc chào đời đã hơn tám cân, tôi còn tưởng sau này sẽ nuôi thành thằng béo ụ, ai ngờ càng lớn càng gầy nhẳng ra.”
Nhắc đến con trai, giọng Đỗ tổng cũng đầy tự hào: “Lúc hộ sĩ bế thằng bé ra thì trời vừa rạng sáng, tôi mới nghĩ, cái giờ sinh này chẳng phải rất đẹp sao? Định đặt tên là tia nắng ban mai, nghe cũng đầy ý nghĩa. Nhưng mà cái tên đó lại trùng lặp quá nhiều, tôi tra từ điển rồi mới tìm được chữ Hiện này, còn mời cả thầy xem giúp. Nghĩa là Tiểu Sơn, vừa ổn trọng lại có thể áp được mệnh cục. Hồi đó nó cứ nghịch ngợm trong bụng mẹ suốt, tôi chỉ mong nó ra đời thì sẽ trầm ổn hơn chút, nên mới đặt cái tên mang chữ Văn. Không ngờ lại rất đúng, lúc còn trong bụng thì nghịch, sinh ra rồi thì lại yên tĩnh hẳn. Sáu, bảy tuổi đã có thể ngồi trước đàn piano chơi cả ngày không chán.”
Nếu không phải vì thấy con trai từ nhỏ đã yêu âm nhạc, chấp nhận bỏ biết bao thời gian và mồ hôi để luyện tập, ông đã sớm hy vọng nó theo con đường kinh doanh. Dù sao nhà họ cũng có cả một công ty sản xuất keo lớn như vậy, sau này thế nào cũng phải có người kế thừa.
Nhưng ông thật sự không nỡ để con trai phải ép mình làm điều không thích, nên cũng đành buông bỏ, tính sau này tìm người chuyên môn về điều hành công ty, miễn sao con trai được sống vui vẻ, áo cơm vô lo là được rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play