Cung Nhất Dương đúng là sắp phát điên rồi. Ở nơi như bệnh viện, hồn vía của anh ta bị một sợi dây nào đó lôi đi, chỉ kịp nhón chân một cái là đã bị kéo trôi ra ngoài. Nếu không phải cắn chặt tay mình, chắc anh ta đã hét toáng lên rồi.
Quý Nam Tinh không để anh ta nhìn lâu, thấy anh ta đã thấy rõ tình hình trước mặt thì lập tức giật lá bùa trên người anh ta xuống: “Là cô của anh à?”
Cung Nhất Dương điên cuồng gật đầu, hơn nửa ngày sau mới tìm lại được tiếng của mình: “Là cô tôi! Cái này rốt cuộc là sao? Cô tôi có phải là, có phải đã…”
Anh ta không dám nói chữ kia, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã nói rõ tất cả cô anh ta có lẽ đã chết rồi, hồn phách đều bay ra ngoài thì người làm sao còn sống được?
Hơn nữa, trên đời này thật sự có quỷ sao? Hóa ra người sau khi chết thật sự có hồn phách tồn tại, anh ta cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đều sụp đổ rồi.
Sắc mặt Cung Nhất Dương trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, không biết là do nhìn thấy hồn phách hay do sợ hãi khi biết cô mình đã chết. Đầu anh ta lúc này trống rỗng, run rẩy hỏi: “Cô tôi còn sống không? Vừa rồi cái đó có phải là quỷ sai câu hồn không?”
Quý Nam Tinh nói: “Hồn phách tử vong bình thường thì không cần bị câu đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT