Trình Phụng Hiền lúc này chẳng dễ chịu gì. Vòng cổ giữ mạng đã bị ném đi, ông ta chỉ cảm thấy trên đầu như đang treo một lưỡi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Rõ ràng mọi chuyện vẫn chưa xảy ra gì, nhưng ông ta lại hoảng loạn như chim sợ cành cong, náo loạn cả bệnh viện đến mức gà bay chó sủa, hận không thể lật tung từng tấc cỏ để tìm kiếm.
Ông cụ Trình biết ông ta thế nào cũng không tìm ra được sợi dây chuyền kia, không muốn để ông ta quấy nhiễu mọi người, bèn trực tiếp sai vệ sĩ ném thẳng ông ta ra ngoài.
Trình Phụng Hiền chưa chịu từ bỏ. Vòng cổ đó ông ta thấy rõ ràng là bị ném qua cửa sổ, chỉ trong chốc lát mà thôi, sao có thể nói mất là mất được?
Qua giai đoạn hoảng loạn khi vừa đánh mất vòng cổ, cuối cùng ông ta cũng chậm rãi nhận ra là ông cụ Trình cố ý.
Ba ông ta từ bao giờ lại quan tâm bọn họ đeo gì trên người? So với việc mắng một câu hay tát một cái, việc đích thân giật đồ vật trên người họ ném đi còn nặng nề hơn nhiều.
Trình Phụng Hiền lấy lại bình tĩnh, quay lại bệnh viện, định đích thân gặp ông cụ để hỏi cho rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT