Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi trôi qua nhanh như mùa đông ở Ngọc Lan thị, tuyết còn chưa kịp rơi thêm trận nào đã kết thúc. Biết được mấy ngày qua khi hắn bị ông nội giữ chân, Quý Nam Tinh lại làm thêm một vụ án lớn, Tiêu Dã vô cùng lo lắng, vội vàng chạy về.
Vừa nhìn thấy Quý Nam Tinh, ánh mắt đầu tiên của hắn liền quét khắp người đối phương một lượt không bị thương, cũng không thiếu miếng thịt nào, đại khái vì mấy ngày Tết toàn ăn uống linh đình, trông còn béo ra được mấy lạng.
Thấy cậu bình an vô sự, Tiêu Dã lúc này mới thở phào một hơi thật dài: “Trên Nhân Gian Võng tôi thấy thông báo, nào là bổ mộ, nào là tử hình, vụ lớn như vậy mà cậu cũng không nói với tôi tiếng nào!”
Quý Nam Tinh giải thích: “Ban đầu tôi cũng không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, cứ tưởng là mấy chuyện ghen tỵ giữa Hướng Lăng và em gái thôi, cũng không phải việc gì to tát. Mà sau này mọi chuyện lan rộng, là do phát hiện quá muộn. Thật ra cái lão quỷ kia cũng chẳng mạnh gì, nếu gã mà có bản lĩnh thật, thì đã chẳng phải trốn trong bóng tối, dựa vào mấy cái trang web thần thần quái quái để giết người.”
Câu này Quý Nam Tinh không phải để trấn an Tiêu Dã, mà đúng là sự thật nếu lão quỷ kia thật sự lợi hại như vậy, còn cần dùng đến người làm kẻ thế mạng sao?
Viên Định Hồn Châu giúp gã giữ hồn phách không tan, lại được tụ khí địa huyệt nuôi dưỡng, nhưng đồng thời cũng giới hạn hành động của gã, chỉ có thể quanh quẩn tại khu vực đó. Mà nơi cư trú gần nhất với phần mộ của gã lại cách một ngọn núi, thành ra gã chỉ có thể chọn người oán khí nặng nhất để ra tay, vì người có oán khí nặng thường có năng lượng trường yếu.
Tiêu Dã hỏi: “Hướng gia không tìm chị Hướng Lăng gây phiền phức à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT