Trần Hi hoàn toàn không che giấu mục đích của mình cô muốn bọn họ phải chết. Nhưng trên người cô không có dấu vết của cổ trùng, cũng không có thứ gì che giấu khí tức. Điều này khiến Quý Nam Tinh càng nhìn rõ hơi thở quanh cô hơn.
Cô có nhân quả liên quan đến sinh tử, nhưng trên khí tràng không có màu đỏ của kẻ từng giết người.
Quý Nam Tinh mở miệng hỏi thẳng: “Ai đang giúp cô?”
Trần Hi chỉ cúi đầu, vừa cười vừa nghịch móng tay. Móng tay của cô có lẽ đã lâu chưa làm lại, nếu không phải vì phải lên sóng, chắc cô cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ này. Trên móng tay có khảm vài mảnh thủy tinh nhỏ, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, rất xinh đẹp nhưng lúc này lại bị Trần Hi lần lượt gỡ ra, những ngón tay vốn tinh xảo giờ trở nên trơ trụi.
Đợi đến khi gỡ xong một chiếc, cô mới ngẩng đầu liếc nhìn Quý Nam Tinh, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường: “Cậu nói gì tôi nghe không hiểu. Các người không phải thần thông quảng đại lắm sao? Tự mình đi mà tra.”
Quý Nam Tinh: “Cô có phải cảm thấy báo ứng chỉ là lời đồn vô căn cứ? Rằng bọn họ rõ ràng đã làm nhiều chuyện xấu như thế, lại vẫn được hưởng gia thế ưu việt, sống cuộc đời giàu có xa hoa, làm mấy kẻ thành đạt đứng trên người khác?”
Ánh mắt Trần Hi lạnh đi vài phần, nhưng cô không đáp. Dù gì mục đích của cô đã đạt được, những kẻ đó hoặc tự khai ra sự thật, hoặc cứ chờ chết đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT