Đêm đó Lữ Dương bị dày vò đến mức không dám nhớ lại. Bụng như bị cái gì phình to lên quấn lấy không buông, tuy rằng là ở trong mộng, nhưng loại cảm giác đau đớn ấy lại vô cùng chân thật, thật đến mức gã biết rõ mình đang đau trong lúc ngủ mơ, vùng vẫy muốn tỉnh lại nhưng mãi vẫn không sao tỉnh nổi.
Cuối cùng trời cũng sáng, đồng hồ báo thức của bạn cùng phòng vang lên, Lữ Dương mới thoát khỏi giấc mộng đó. Nhưng thay vì cảm giác nhẹ nhõm sau khi tỉnh mộng, thì bụng gã vẫn đau như cũ.
Dù rất đau, nhưng ít nhất không dữ dội như trong mơ. Lữ Dương ôm bụng ngồi trên giường hồi lâu, bạn cùng phòng thấy sắc mặt gã tái nhợt thì nhíu mày hỏi:
“Cậu sao thế? Không khỏe à?”
Lữ Dương đáp: “Không sao, chắc là ăn trúng gì rồi, để tớ ngồi tí là ổn.”
Thấy gã là đàn ông con trai, chắc cũng tự đi bệnh viện được, bạn cùng phòng lúc này mới không hỏi thêm:“Thế bọn tôi đi học nhé, cậu ngủ thêm tí đi.”
Lữ Dương ngồi điều hòa hồi lâu mà vẫn không đỡ, cuối cùng đành tự mình bò dậy đi bệnh viện. Nhưng bệnh viện kiểm tra xong lại chẳng phát hiện vấn đề gì, bắt mạch, chụp chiếu, xét nghiệm máu đều bình thường, dù gã cứ luôn kêu đau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT