Ngay khoảnh khắc thân ảnh Tống Dĩ Đàn trèo qua lan can, chân mẹ Tống liền nhũn ra, muốn lao đến giữ chặt con gái, nhưng hai chân như thể mất hết sức lực, bà hét lên rồi ngã ngồi bệt xuống đất, đến cả vạt áo của con cũng không chạm tới.
Không ngờ Tống Dĩ Đàn thực sự sẽ nhảy lầu, Tống Hạc Minh cả người hoảng hốt, hoang mang lùi lại hai bước, ánh mắt ngập đầy không thể tin và lúng túng.
Tạ Phán Nhi vẫn luôn cố sức kéo Tống Dĩ Đàn chưa từng vội vã như lúc này, nhìn thấy Tống Dĩ Đàn không màng tất cả, cô dang rộng hai tay ngoài ban công.
Dốc toàn bộ quỷ khí trong người, dù phải trả giá cũng muốn đẩy Tống Dĩ Đàn vào phòng: “Đừng mà Đàn Đàn, đừng nhảy! Còn sống mới còn hy vọng, đừng nhảy, đừng tự sát!”
Nhưng Tống Dĩ Đàn lại không nghe thấy cô. Cô gần như không chút do dự mà trèo qua ban công, y hệt như Tạ Phán Nhi năm đó, không hề chần chừ bước ra khỏi tầng cao nhất.
Tạ Phán Nhi không muốn Tống Dĩ Đàn lặp lại bi kịch của mình. Là một âm hồn, ngoài việc che mắt, dọa người, cô chưa từng thực sự tiếp xúc được người sống. Nhưng nếu lúc cô dùng quỷ khí có thể chạm vào đồ vật, vậy thì khi dốc hết quỷ khí, có phải cũng có thể thực sự chạm đến người sống?
Tạ Phán Nhi không kịp nghĩ nhiều, tất cả đều do bản năng thúc đẩy. Ngay khoảnh khắc cô dang tay ôm lấy Tống Dĩ Đàn, tấm bùa bình an Quý Nam Tinh từng đưa cho Tống Dĩ Đàn đột nhiên tỏa ra hơi ấm, hồn thể vốn không thực thể của Tạ Phán Nhi trong nháy mắt được ngưng kết hoàn toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT