Vết cắn dữ dội trên cổ khiến Mạnh Hồng Vĩ đau đến lăn lộn dưới đất. Trong cơn hoảng loạn, ông ta cố sức giãy giụa, muốn đẩy con quỷ con trên cổ ra. Nhưng thân là người thường, Mạnh Hồng Vĩ hoàn toàn không thể chạm vào thực thể quỷ anh.

Lúc này, nỗi sợ gần kề cái chết khiến Mạnh Hồng Vĩ phát điên, gào thét điên cuồng: “Đại sư cứu mạng! Đại sư! Cứu tôi! Cứu tôi!!!”

Cách biệt vài căn biệt thự, ở bên trong nhà họ Quý, Hạ Quân Ngạn đang ngồi nhàn nhã trên sân thượng, vừa bóc hạt dưa vừa cười tủm tỉm bình luận: “Kích thích ghê. Nhóc con này dữ thiệt, cắn ngay cổ ba nó... Tê... nhìn thôi mà thấy đau!”

Hắn là truyền nhân chính tông của Chính Nhất phái, am hiểu nhất là thuật vẽ bùa. Ngoài bùa công kích và phòng ngự, còn có rất nhiều loại trông thì loè loẹt nhưng lại cực kỳ hữu dụng trong đó có cả phù quan sát.

Loại phù mà hắn đang dùng gọi là âm hạc, khác với phù hạc mà hôm nọ hắn nhờ Quý Nam Tinh giúp. Âm hạc được vẽ bằng chu sa tụ âm, sau khi kích hoạt bằng linh lực, người vẽ có thể tạm thời mượn nó làm mắt, nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra ở nơi xa.

Tuy có giới hạn về khoảng cách và phải điều khiển thời gian thực, nhưng từ nhà họ Quý quan sát đến nhà họ Mạnh lại là vừa khéo trong tầm.

Từ lúc Mạnh gia bố trí đại trận, cho đến khi tiểu quỷ phản kích, Hạ Quân Ngạn đều xem từ đầu đến cuối như một bộ phim sống động.

Ngồi bên cạnh, Quý Nam Tinh ngáp dài, giọng lười biếng: “Anh không đi can thiệp à? Ông già kia mà phát uy thêm chút nữa, có khi thật sự tiêu diệt luôn quỷ anh đấy.”

Tiểu quỷ mà bị tiêu diệt, mẹ nó nữ quỷ đang bị nhốt ở Cục Quản lý sẽ mất đi nguồn oán khí chống đỡ, không bao lâu nữa cũng sẽ tan biến. Khi ấy chẳng còn chứng cứ nào để buộc tội Mạnh Hồng Vĩ. Ông ta có thể nhởn nhơ thoát tội.

Hạ Quân Ngạn vỗ vỗ bàn tay dính hạt dưa, lôi ra mấy lá bùa: “Được rồi được rồi. Thấy nhóc con tội quá, anh đây giúp nó một lần.”

Lúc này, quỷ anh như phát điên, cắn chặt cổ Mạnh Hồng Vĩ không buông. Là một vật thể sinh ra từ oán hận, lại bị nhốt giữa tầng tầng sát khí, chưa từng được ai yêu thương, tâm trí của nó đã sớm bị thù hận lấp đầy. Tất cả lý trí còn sót lại đều dựa vào chút tình mẫu tử mong manh với Đàm Thư Ý.

Giờ thì sao?

Ngay cả ba ruột cũng muốn giết nó.

Tận mắt thấy người từng mang dòng máu mình ra tay sát hại, tiểu quỷ triệt để mất khống chế. Mặc kệ linh thể va chạm pháp khí sẽ bị đau như thiêu đốt, nó vẫn mạnh mẽ nhào lên chộp lấy thanh mộc kiếm trong tay Đồ Nghiệp Sơn.

Buông khỏi cổ Mạnh Hồng Vĩ, thân hình nhỏ bé linh hoạt như bóng ma vọt tới trước mặt đại sư, cặp mắt đỏ rực căm thù nhìn chằm chằm lão.

Chỉ ngửi một hơi thở thôi, nó đã nhận ra chính người này chính là lão và đám người đó, đã dùng pháp đàn nhốt nó và mẹ dưới đất, ngày đêm chịu sát khí ăn mòn.

Thù mới hận cũ ập đến như sóng dữ.

Toàn thân tiểu quỷ dần lan ra những đường vằn màu đen, như dây leo oán hận bò kín từng tấc da thịt.

Sắc mặt Đồ Nghiệp Sơn đại biến. Tiểu quỷ này mạnh hơn lão tưởng rất nhiều! Trận pháp trói quỷ thông thường căn bản không ngăn nổi.

Cảm thấy được sát khí ngùn ngụt từ đối phương, lão vừa sinh tâm lùi bước thì quỷ anh đã vọt đến.

Một tay nó chộp lấy pháp khí dù lòng bàn tay lập tức bốc lên khói đen vì bỏng vẫn không buông. Tay còn lại cào thẳng lên ngực Đồ Nghiệp Sơn, móng tay sắc như dao, cào rách cả lớp áo, thấy cả xương trắng. Rồi như dã thú, nó lao tới cắn.

Hai đệ tử của Đồ Nghiệp Sơn đứng ngoài nhìn thấy sư phụ bị quỷ anh nhào lên cắn xé, sợ đến tái mặt, không dám lại gần. Ngay cả Mạnh Hồng Vĩ còn đang bò lết dưới đất cũng hoảng loạn muốn chạy vào trong phòng.

Trong phòng đã bố trí sẵn trận tơ đỏ, phía trên treo chuông chiêu hồn, có thể ngăn cản âm hồn. Nếu thật sự không được, chỉ còn cách liều mạng làm vang chuông. So với bên ngoài không hề có phòng hộ, đây đã là nơi duy nhất còn có thể tạm trú.

Khi Hạ Quân Ngạn vội vã chạy đến, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh Đồ Nghiệp Sơn đang cắn răng giằng co với quỷ anh, tay âm thầm bày ra diệt hồn trận một loại đại trận hiếm thấy dùng để tiêu diệt linh hồn triệt để.

Tám lá Thiên Lôi phù đã an vị đúng tám phương vị. Chỉ cần hoàn tất nét cuối cùng bằng huyết hoạ, tế lên Tam Thanh, quỷ anh kia sẽ lập tức hồn phi phách tán, đến một mảnh tro tàn cũng không còn.

Tiểu quỷ này tuy dữ tợn, tàn nhẫn, nhưng chung quy vẫn là một linh thể non nớt, chưa từng trải đời. Nó ngây thơ nghĩ rằng cắn được lão đạo sĩ thì đã chiếm thế thượng phong. Nào biết, từ khoảnh khắc nó bước chân vào biệt thự, đã là cá nằm trên thớt.

Nếu để nó bị tiêu diệt ở đây, chỉ e không ai còn tìm được bằng chứng buộc tội Mạnh Hồng Vĩ nữa.

Không kịp do dự, Hạ Quân Ngạn lập tức vung tay, ném ra mấy lá Chính Dương khư sát phù, phá hủy toàn bộ bố trận của Đồ Nghiệp Sơn trong chớp mắt.

Đồ Nghiệp Sơn suýt phun máu vì tức giận.

Ngay lúc trận pháp bị phá, bên ngoài đột nhiên có người xông vào, giọng hùng hổ hét vang: “Quỷ từ đâu tới! Láo xược như vậy! Tiểu quỷ! Còn không mau thúc thủ chịu trói!”

Do đại trận bị phá, Thiên Lôi phù chưa kịp kích hoạt triệt để, nhưng luồng khí lôi điện ẩn tàng vẫn khiến quỷ anh giật mình. Âm tà chi vật vốn sợ nhất lôi điện, cảm nhận được sát khí từ phù chú truyền đến, nó nhe răng gầm gừ nhìn Đồ Nghiệp Sơn và Mạnh Hồng Vĩ một cái cuối, rồi quay người bỏ chạy.

Đồ Nghiệp Sơn đương nhiên không thể để nó thoát. Ông lập tức kích phát phù văn trên mộc kiếm, đánh thẳng về phía quỷ anh.

Hạ Quân Ngạn cũng không chậm trễ, vừa tung bùa vừa chắn đường mộc kiếm, vừa cố làm suy yếu công kích của Đồ Nghiệp Sơn, vừa muốn tự mình khống chế quỷ anh.

Hắn không muốn để quỷ anh bị tiêu diệt quá sớm. Dù nguy hiểm, nhưng nó là nhân chứng sống, là bằng chứng quan trọng nhất chống lại Mạnh Hồng Vĩ. Chỉ cần bắt được quỷ anh trước, chẳng ai trong Huyền môn có thể ngang nhiên ra tay đoạt lấy.

Thế nhưng, Đồ Nghiệp Sơn lúc này đã giận đỏ mắt. Lão không còn quan tâm đến việc công kích có trúng người hay quỷ, lập tức triệu hồi toàn bộ Thiên Lôi phù, ném thẳng vào cả Hạ Quân Ngạn lẫn quỷ anh, không chút phân biệt.

Hạ Quân Ngạn nhíu mày. Vốn dĩ hắn đã thấy không vừa mắt với cái đám thiên sư vô lương tâm này, vì cái gọi là “trừ tà” mà bày ra pháp đàn tà đạo. Nhưng đánh quỷ là bổn phận của thiên sư đánh người thì không. Dương gian có luật của dương gian, âm phủ có pháp luật của âm phủ.

Chỉ là không có nghĩa ai muốn đè đầu cưỡi cổ hắn cũng được!

Thiên Lôi phù giờ lại nhằm thẳng vào mặt hắn nổ, Hạ Quân Ngạn không thể nhịn thêm, lập tức vung bùa, chính thức đấu pháp với Đồ Nghiệp Sơn.

Quỷ anh nhân lúc hai người bận đánh nhau, lập tức chớp lấy cơ hội lao ra khỏi biệt thự. Không ai còn để ý đến nó.

Thông qua Âm Hạc Phù, Quý Nam Tinh ở xa chứng kiến toàn bộ màn hỗn chiến. Cậu im lặng thật lâu mới thở ra một câu: “... Tróc quỷ mà thành như này, cuối cùng lại để quỷ chạy mất, hai người còn quay ra choảng nhau.”

Chạy khỏi biệt thự, quỷ anh với hai bàn tay máu thịt bầy nhầy, lảo đảo đứng giữa đường. Nó tìm không thấy hơi thở của mẹ.

Những ngày này, nó luôn quanh quẩn gần biệt thự. Trước kia nơi mẹ từng ở có phù chú chặn ở cửa, nó không thể vào được. Mà bên trong, mẹ cũng không còn.

Nó không biết mẹ đã đi đâu. Tìm mẹ không được, nó lại quay về tìm ba.

Nhưng ba đánh nó. Đánh đau lắm. Đau còn hơn cả lúc bị nhốt trong căn phòng đen đặc kia.

Quỷ anh ôm bụng, đói đến hoa mắt. Nó hít hít cái mũi, dõi theo mùi hương ngọt ngào trong không khí, men theo đường lớn mà đi.

Đêm khuya khu phố giàu yên tĩnh lạ thường, trên đường không có lấy một bóng người, xe cộ cũng hiếm hoi.

Quỷ anh ngồi xổm bên vệ đường. Cho đến khi phía xa xuất hiện một bóng người lặng lẽ bước tới.

Nó ngẩng đầu. Một đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng lập tức khóa chặt người sống ấy.

Sinh khí. Thứ duy nhất có thể xoa dịu cơn đói, giảm bớt đau đớn trên thân thể nó. theo bản năng nó đứng dậy.

Mẹ từng dặn nó, không được ăn bậy đồ. Nhưng… nó đói quá.

Một chút lý trí cuối cùng từng được mẹ lặp đi lặp lại dặn dò, cuối cùng cũng tan biến trong cơn đói khát âm ỉ.

Quỷ anh khom người xuống, tư thế như một con dã thú sắp nhảy xổ vào con mồi. Khi nó chuẩn bị lao đến người kia để “ăn cơm”, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nó.

Quỷ anh theo bản năng nhe răng, ánh mắt toé hung dữ. Hôm nay bị đánh quá nhiều, gặp ai nó cũng ghét!

Nhưng Quý Nam Tinh chỉ khẽ lắc đầu, giọng rất khẽ: “Không được.”

Cậu vốn cho rằng, với bản chất hung ác và oán niệm sâu dày, con quỷ nhỏ này sau khi thoát khỏi pháp đàn chắc chắn sẽ máu nhuộm thành phố. Bởi vì đối với loài quỷ sinh ra từ oán hận, bản năng tồn tại chỉ có hai điều: tìm sức mạnh và lấp đầy bụng đói.

Đặc biệt là với kẻ đã từng trấn áp nó, thậm chí đánh đập nó đến chết Mạnh Hồng Vĩ, cha ruột của nó. Quý Nam Tinh nghĩ, nếu có ngày nó phản kích, nhất định sẽ là một màn máu me trả thù không thương tiếc.

Nhưng hiện tại, khi cậu nhìn quỷ anh, không thấy một tia sát khí nào.

Điều đó gần như không thể tin nổi.

Mấy ngày qua nó chạy thoát ra ngoài, vậy mà không giết ai.

Bị bàn tay đặt lên đầu, quỷ anh ban đầu còn nhe nanh cảnh cáo. Nhưng dần dần, nó cảm nhận được lực đạo kia không hề mang theo ác ý. Đôi mắt đen đặc bỗng lộ ra chút mơ màng và nghi hoặc.

Ngay sau đó, hơi thở quen thuộc truyền đến. Nó ngửi được hơi thở của mẹ.

Đôi môi khô nứt của quỷ anh khẽ cong lên, muốn giơ tay ôm lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình.

Thế nhưng, giây tiếp theo, cơn đau bỏng rát truyền đến khiến nó gào lên, hoảng hốt lùi lại.

Bởi vì trên tay Quý Nam Tinh đang đeo chuỗi tràng hạt pháp khí thứ không phải loại quỷ như nó có thể tùy tiện đụng vào.

Quỷ anh thu người lại, cuộn mình bên lề đường, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bối rối. Nhưng nó vẫn không chạy.

Quý Nam Tinh cau mày nhìn kỹ.

Chuỗi hạt đó vốn là pháp khí để thu phục quỷ mẫu Đàm Thư Ý.

Bên trong vẫn còn lưu lại một tia hơi thở của Đàm Thư Ý, bởi vì Quý Nam Tinh chưa kịp tinh lọc. Có lẽ, chính là luồng hơi thở này đã khiến quỷ anh cảm thấy thân thiết, và bám víu.

Nó mới không cắn, không trốn.

Quý Nam Tinh rút tay lại, cũng thu lại sợi tơ hồng ban đầu vốn chuẩn bị để trói giữ. Cậu giơ tay về phía nó, nhẹ giọng nói: “Đi thôi. Anh đưa nhóc đi ăn cơm.”

Quỷ anh im lặng nhìn cậu rất lâu. Nó lại nhìn tay cậu chính là cái tay vừa làm nó đau.

Một bên là kí ức bị đốt cháy, một bên là hơi thở thân thuộc như mẹ. Cuối cùng, nó lựa chọn tin tưởng.

Chậm rãi, nó vươn móng vuốt ra, rất cẩn thận, nắm lấy tay Quý Nam Tinh.

Cho đến khi thật sự nắm được tay Quý Nam Tinh, quỷ anh mới trợn tròn mắt.

Từ trước đến giờ, trừ mẹ ra, không ai đụng được nó cả.

Đứa em có cùng huyết thống với nó không thấy được nó. Ba nó cũng không thấy được nó. Chỉ có mẹ. Chỉ có mẹ mới chạm được, nắm lấy nó. Chỉ có mẹ, mới từng ôm nó vào lòng.

Thế mà giờ đây người này, trên người có mùi của mẹ. Người này, cũng có thể nắm được tay nó.

Quỷ anh nghiêng đầu, hết nhìn Quý Nam Tinh, lại nhìn tay hai người đang nắm chặt, trong đôi mắt đen như mực hiện lên vẻ hoang mang không thể giải thích nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play