Lâm Thừa Nhất bừng tỉnh khỏi ác mộng trong hoảng loạn, mồ hôi lạnh đầm đìa, thở dốc không ngừng. Anh run rẩy túm lấy cánh tay Tiêu Dã, giọng nói hoảng hốt lại dồn dập: “Tôi mơ thấy mình ở trong huyệt mộ, có quan tài trong huyệt, tôi đang đóng đinh quan tài, đen kịt không một bóng người, tôi cầm một cây búa đang đập vào nắp quan tài! Sau lưng tôi còn có một người, mặt không biểu cảm, như thể là rối gỗ bị điều khiển, tôi cầm một cái chùy lớn, cứ đập không ngừng, đập mãi đập mãi!”
Cái mồ không một bóng người ấy khiến người ta sợ hãi, bản thân anh giống như bị điều khiển, hoàn toàn không làm chủ được, cảm giác kinh hoàng ấy dù đã tỉnh giấc vẫn còn vương lại khắp người anh.
Trước đây, anh vẫn chưa có cảm giác cụ thể gì với mấy chuyện đụng phải ma quỷ, vừa sợ lại vừa thấy kỳ lạ.
Nhưng bây giờ thì khác, anh thực sự đã cảm nhận được sự kinh khủng của mấy chuyện này, cái cảm giác dựng tóc gáy ấy, anh không biết nên dùng từ gì để miêu tả. Dù lúc này đang ngồi trong phòng bao, thậm chí ngoài cửa sổ còn nghe rõ tiếng xe cộ tấp nập, nhưng anh vẫn còn chìm trong nỗi sợ, chưa lấy lại tinh thần.
Tiêu Dã quay sang hỏi Ngô Dạng: “Anh ta bị sao thế? Mơ thấy mình đang đóng đinh quan tài, mơ kiểu đó có gì đặc biệt sao?”
Ngô Dạng nhíu mày, trầm tư một lúc rồi nhìn Lâm Thừa Nhất:“Anh bình tĩnh lại trước, tự nghĩ xem mình bắt đầu mơ thấy mấy chuyện này từ khi nào, khoảng được mấy ngày rồi?”
Hiện giờ người duy nhất có thể cứu anh ta chính là người đang ngồi trước mặt, nên Lâm Thừa Nhất đương nhiên nghe gì làm nấy. Anh lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng suy nghĩ, nhưng lúc này tim đập thình thịch, đầu óc ong ong, trong lòng tràn ngập hoảng loạn, căn bản không thể bình tĩnh được, nói gì đến suy nghĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT