Một tuần trôi qua, nói nhanh cũng nhanh, nói chậm thì cũng đã đến thứ bảy. Huấn luyện quân sự kết thúc bằng một buổi lễ kiểm duyệt đơn giản duyệt đội hình, thượng cờ, chính thức chào đón tân sinh viên bước vào hành trình mới.
Quý Nam Tinh và Trần Thập Nhất không tham gia huấn luyện, nên không thể cùng các bạn đi duyệt đội hình. Cả hai được sắp xếp ngồi ở khán đài cùng với phụ huynh đến xem.
Trần Thập Nhất mang theo hẳn một túi lớn đồ ăn vặt, vừa ngồi xuống liền hí hửng chia sẻ: “Tinh Tinh, mau xem nè! Tớ mang theo đầy đồ ăn ngon, cậu thích gì thì tự lấy, đừng khách sáo!”
Quý Nam Tinh liếc cậu ta, trên đầu như muốn bật ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Trần Thập Nhất thấy thế thì tự mình giải thích luôn: “Bạn tốt thì phải gọi bằng nhũ danh chứ! Cậu gọi tớ là Thập Nhất cũng được, hoặc Nhất Nhất cũng hay đó.”
“Tinh Tinh” thật ra không phải là nhũ danh của Quý Nam Tinh, chỉ là mấy người thân quen hoặc dân trong Cục Quản lý thỉnh thoảng hay gọi vậy, nghe hơi giống tên con khỉ. Dù thế, cậu cũng không sửa lời Trần Thập Nhất làm gì.
Trần Thập Nhất đúng là mang đủ thứ thật kẹo, chocolate, bò khô, nhìn qua không giống đi xem lễ mà như chuẩn bị picnic cả ngày.
Vì người bệnh có những thứ cần kiêng ăn, Trần Thập Nhất cũng không rõ Quý Nam Tinh kiêng gì nên dứt khoát dúi luôn cả túi cho cậu, cho tiện chọn lấy thứ mình ăn được.
Vị trí khán đài của lớp 7 tương đối tốt, vừa vặn nằm dưới bóng cây, tránh được cái nắng gay gắt buổi sáng.
Mỗi khi một lớp đi qua, Trần Thập Nhất lại vừa nhai chocolate vừa hào hứng giới thiệu: “Đó là lớp 3, cậu bạn kia đội trưởng chính là top 10 học lực toàn khối đấy!”
“Lớp đó có nhỏ kia, chạy 100m dưới 13 giây!”
Quý Nam Tinh nghe xong có chút kinh ngạc, không ngờ Trần Thập Nhất cái gì cũng biết.
Trần Thập Nhất lập tức tỏ vẻ tự hào: “Tớ suốt ngày lướt diễn đàn trường chứ đâu! Không chỉ tân sinh đâu, lớp 11, lớp 12 tớ cũng nắm hết tình hình rồi. À, cậu biết giáo thảo năm nay là ai không?”
Quý Nam Tinh lắc đầu.
Trần Thập Nhất cười gian: “Chính là bạn cùng bàn của cậu đó! Mấy hôm đầu danh tiếng cậu ta không nổi lắm, nhưng sau mấy ngày gần đây đột nhiên hot vọt lên! Cậu nghỉ bệnh nên không biết chứ dạo này diễn đàn toàn spam về cậu ta lắm luôn. Ngày nào cũng có người đi ngang lớp mình để ngó trộm cậu ấy. À mà cậu thì toàn ngủ nên chắc không để ý.”
Quý Nam Tinh bật cười. Dù không nhận nhiệm vụ truy tìm tiểu quỷ, nhưng mấy hôm nay buổi tối cậu vẫn hỗ trợ Hạ Quân Ngạn phân tích vụ việc.
Danh tính của thi thể nữ đã tra ra: Đàm Thư Ý, 26 tuổi, chưa lập gia đình, quê quán không rõ, cha mẹ mất liên lạc từ lâu.
Những thông tin khác vẫn đang được tiếp tục điều tra, như cô từng tiếp xúc với ai trước khi chết, đứa con trong bụng là của ai. Dựa trên tình trạng thi thể phân hủy, Đàm Thư Ý có thể đã tử vong từ hơn 5 năm trước. Điều này khiến việc truy tìm tiểu quỷ càng thêm khó.
Muốn trực tiếp hỏi hồn phách Đàm Thư Ý? Tạm thời cũng không khả thi.
Không biết là do tiểu quỷ rời xa cơ thể mẹ quá lâu, hay do hôm trước Quý Nam Tinh đã ra tay quá mạnh nhưng hiện tại hồn thể của Đàm Thư Ý đã cực kỳ suy yếu, quỷ khí đang dần tiêu tán, ý thức cũng hoàn toàn mơ hồ, hỏi gì cũng không trả lời nổi.
Giờ đây, toàn bộ thiên sư trong Ngọc Lan thị gần như đều đã bắt đầu hoạt động, mỗi đêm cầm la bàn tìm kiếm, lo tiểu quỷ gây ra đại họa. Đặc biệt, các nhân sự liên quan đến Trung tâm thương mại Quảng Lợi, từ nhân viên cho đến đội thi công ngày xưa, đều đang bị âm thầm điều tra từng người.
Dù câu chuyện căng như dây đàn, nhưng lúc này đây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rải xuống bờ vai, gió nhẹ luồn qua tay áo, mọi thứ yên bình đến lạ. Cơn buồn ngủ theo từng đợt gió len vào lòng người.
Quý Nam Tinh nhắm mắt lại, hơi nghiêng người, bên tai là âm thanh sân thể dục ồn ào nhưng tràn đầy sức sống, loa phát thanh vẫn đang bật khúc quân hành dành cho vận động viên. Không ngờ lại náo nhiệt đến độ có thể ru người ta ngủ.
Mãi đến khi tất cả các lớp đã duyệt xong, loa phát thanh vang lên thông báo chuẩn bị nghi lễ thượng cờ, Quý Nam Tinh mới mở mắt ra.
Bạn cùng bàn của Quý Nam Tinh là Tiêu Dã, vì chiều cao và ngoại hình nổi bật nên lần này được chọn làm người kéo cờ trong lễ thượng cờ.
Khi Tiêu Dã mặc quân phục ngụy trang bước ra sân, Quý Nam Tinh nghe rõ một trận xôn xao phía khán đài, đủ loại tiếng thì thầm, hú hét kiểu “cao ghê!”, “đẹp trai quá!” vang lên không ngớt.
Trần Thập Nhất nhỏ giọng bình luận: “Hai đứa hộ kỳ kia cũng đẹp trai thật, mà đứng sau Tiêu Dã liền bị lu mờ tức khắc luôn á. Đúng là có so mới thấy rõ chênh lệch.”
Nói rồi cậu ta nghiêng đầu nhìn Quý Nam Tinh một cái, như nghĩ đến gì đó: “Thật ra trong trường này, tớ nghĩ chỉ có cậu là ngoại hình đủ trình để đấu lại Tiêu Dã thôi. À không đúng, phải nói là chỉ có Tiêu Dã mới đủ sức miễn cưỡng so với nhan sắc của cậu.”
Khi hai người đang trò chuyện, Quý Nam Tinh cảm giác có ánh mắt cứ dán chặt lên mình. Không phải kiểu liếc nhìn thoáng qua, mà là đang nghiêm túc quan sát.
Cậu quay đầu lại, bắt gặp một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, không đeo phụ kiện rườm rà, nhìn sạch sẽ gọn gàng. Ngũ quan xinh đẹp, sắc sảo và có khí chất không dễ bị xem thường. Cảm giác từ cô ấy không phải là “xinh” đơn thuần, mà là một kiểu chính trực toát ra từ khí chất quanh người thứ mà không phải gia đình bình thường nào cũng có thể nuôi dưỡng nên.
Quý Nam Tinh rất thích kiểu người như vậy. Những người “chính khí” thường không mềm yếu, nhưng nhất định sống lương thiện, không làm điều hại người khác.
Cô gái kia vẫn nhìn cậu, ánh mắt sáng trong, như có ý định dò hỏi điều gì. Quý Nam Tinh chủ động mở lời: “Chị có chuyện gì sao?”
Cô gái mỉm cười, chỉ tay về phía sân: “Các em cũng là tân sinh viên đúng không? Sao không xuống dưới duyệt đội hình cùng các lớp?”
Quý Nam Tinh đáp: “Do lý do sức khỏe nên em không tham gia quân huấn.”
Cô ấy gật đầu, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Vậy có cảm thấy tiếc không?”
Trần Thập Nhất ngồi bên cạnh lập tức gật đầu như giã tỏi, đúng là có chút tiếc nuối thật, vì không được trải nghiệm cùng mọi người.
Quý Nam Tinh thì khẽ cười: “Không đâu.”
Ai mà tiếc vì không phải quân huấn chứ? Nếu được miễn, ai chẳng mừng muốn nhảy dựng lên?
Cô gái nhìn về phía sân vận động, đúng lúc Tiêu Dã đang đứng chào cờ, ánh mắt trầm xuống như đang nhớ gì đó. Khó trách hôm đó có một người con trai vẻ mặt đầy rối rắm không biết làm sao để hòa hợp với bạn cùng bàn nhưng lại sống chết không chịu đổi chỗ. Gương mặt đẹp như thế, ai mà nỡ rời đi?
Cô nàng lại quay sang nhìn kỹ Quý Nam Tinh thêm lần nữa. Cậu trông hơi gầy, nhưng không xanh xao. Da tái nhưng không xám, mắt trong, không vẩn đục. Môi có màu hồng tự nhiên, sức sống không thiếu. Nếu có bệnh gì thì chắc cũng không nặng.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, cô mở miệng: “Có thể cho chị hỏi là em bị bệnh gì không? Xin lỗi nha, chị là bác sĩ, nên đôi khi hay có bệnh nghề nghiệp tò mò.”
Quý Nam Tinh mỉm cười: “Không có bệnh gì lớn cả, toàn là mấy bệnh vặt thôi, có khi chỉ là cái cớ để lười biếng.”
Trần Thập Nhất há hốc mồm ngạc nhiên:
“Chị là bác sĩ á? Nhìn như mới tốt nghiệp đại học luôn ấy!”
Cô gái bật cười: “Chị hơn ba mươi rồi, sinh viên gì nữa.”
Trần Thập Nhất thật sự ngỡ ngàng: “Trời ơi, tưởng chỉ tầm hai mươi mấy. Vậy chị là... phụ huynh của lớp em hả?”
Khu vực khán đài có phân chia theo lớp, nếu cô ấy ngồi ở khán đài lớp 7, thì khả năng cao đúng là người nhà của ai đó trong lớp bọn họ.
Phương Lê chỉ vào sân vận động, nơi Tiêu Dã đang đứng nổi bật giữa đội hình nghi lễ: “Chị là chị dâu của Tiêu Dã.”
Trần Thập Nhất lập tức bừng tỉnh: “A, người nhà Tiêu Dã à! Vậy anh trai của cậu ấy chắc cũng đẹp trai lắm nhỉ?”
Phương Lê nở nụ cười càng tươi: “Rất đẹp trai.”
Nói rồi cô quay sang nhìn Quý Nam Tinh, giọng nghiêm túc mà vẫn dịu dàng: “Tiêu Dã từ nhỏ tính hơi hoang một chút, nhưng được cái tốt tính, biết quan tâm người khác. Đừng thấy nó mới khai giảng vài hôm mà đánh giá vội. Bình thường không có lý do thì nó sẽ không đánh nhau đâu, mà đã đánh thì chắc chắn có chừng mực. Các em là bạn cùng lớp, sau này có việc gì cần giúp đỡ, cứ tìm nó.”
Dù người nhà thì tất nhiên sẽ khen người nhà, nhưng lời Phương Lê nói, Trần Thập Nhất nghe cũng thấy có lý. Tuy nhiên trong lòng vẫn nghĩ: trừ khi cần mượn vở ghi bài cấp tốc thì chắc khó có việc gì tìm tới Tiêu Dã lắm.
Quý Nam Tinh chỉ “ừ” một tiếng: “Em biết, cậu ấy rất tốt.”
Một câu đơn giản, nhưng trong lòng cậu lại lướt qua hàng loạt hình ảnh: Lúc Tiêu Dã không nói lời nào mà giơ tay ra chắn trước lan can khi có người suýt té. Lúc bản năng lao tới đỡ người bất tỉnh thay vì né đi. Lúc trời mưa, vội đưa áo khoác che cho cậu, còn giúp đóng cửa sổ.
Toàn là những chuyện nhỏ thôi, nhưng từ những chi tiết nhỏ ấy, người ta có thể nhìn ra một con người.
Huống hồ Quý Nam Tinh tuy chưa mở Thiên Nhãn để xem tướng kỹ càng, nhưng bằng kinh nghiệm, cậu biết người như Tiêu Dã tướng mạo ngay thẳng, khí chất không tà lệ thì không thể là kẻ xấu được.
Chưa đến 11 giờ trưa, lễ duyệt đội đã kết thúc. Giáo viên chủ nhiệm điểm danh tại chỗ, dặn dò đôi câu về lịch học tuần sau rồi cho giải tán.
Trần Thập Nhất đeo cái ba lô gần như vẫn nguyên si đồ ăn vặt, hỏi ngay: “Đi ăn trưa không? Chiều tụi mình ghé hiệu sách luôn nhé. Mấy quyển sách bài tập cô dặn mua tuần trước vừa có hàng, tớ nhận được thông báo rồi.”
Quý Nam Tinh hôm nay không có kế hoạch gì đặc biệt. Giữa trưa nhà cậu thường không ai ở nhà, ăn cơm tối về là được. Vì thế, cậu gật đầu đồng ý.
Nhưng mới vừa ra tới cổng trường, một chiếc xe đen trượt tới bên lề. Cửa sổ hạ xuống Hạ Quân Ngạn không nói không rằng, vươn tay lôi Quý Nam Tinh lên xe.
Trần Thập Nhất sững người một lúc, rồi hoảng hốt chạy theo. Quý Nam Tinh gạt tay Hạ Quân Ngạn ra, quay đầu lại nói với Trần Thập Nhất: “Không sao đâu, bạn của tôi. Hôm nay không đi ăn cùng cậu được, cậu giúp tôi mua sách luôn nhé.”
Trần Thập Nhất “à” một tiếng, rồi vẫy tay tạm biệt hai người, mắt nhìn theo xe chở Quý Nam Tinh lăn bánh rời đi.
Bên kia đường, trong một chiếc xe khác, Tiêu Dã từ nãy vẫn dựa vào cửa xe, ánh mắt không rời khỏi cổng trường. Mãi đến khi chiếc xe chở Quý Nam Tinh rời đi, hắn mới lặng lẽ hạ tay xuống, dựa lưng vào ghế.
Phương Lê nhìn sang hắn, nửa đùa nửa thật:“Sao thế? Tính lao ra giải cứu bạn cùng bàn hả?”
Tiêu Dã lơ đãng đáp: “Em chỉ là định quay lại lấy đồ để quên.”
Phương Lê chớp mắt nhìn hắn:“Vậy thì đi lấy đi.”
Tiêu Dã ngồi yên, không nhúc nhích: “Thôi, dù sao thứ hai cũng lên lớp lại rồi. Đi đi, đừng đậu đây lâu, dễ bị để ý.”
Phương Lê mỉm cười không nói gì thêm. Cô biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc xe lao thẳng về nhà.
Vừa lên xe, Quý Nam Tinh lập tức liếc xéo Hạ Quân Ngạn một cái, không chút khách khí: “Vừa rồi trông anh giống bắt cóc lắm đấy, không sợ dọa người ta à?”
Hạ Quân Ngạn cười hề hề: “Thằng nhóc kia là bạn học của cậu à? Nhìn qua đã thấy là tướng đoản mệnh rồi.”
Quý Nam Tinh tựa người vào ghế, không đáp. Tướng mạo là thứ có thể thay đổi theo vận mệnh, đâu phải sinh ra sao thì cả đời vậy. Một việc nhỏ thôi cũng có thể khiến vận số người ta thay đổi, từ đó kéo theo cả diện mạo, khí sắc.
Có người vốn mệnh tốt, phúc trạch đầy đủ, vậy mà gặp tiểu nhân quấy phá, dẫn đến phá sản, tan nhà nát cửa. Cũng có người vốn mệnh bạc, nhưng một việc thiện hoặc một quý nhân xuất hiện là đổi đời.
Tướng theo tâm mà đổi, người không thể bị tướng trói buộc. Hạ Quân Ngạn thích xem tướng, nhưng cậu thì không đánh đồng con người chỉ qua một ánh mắt.
Không tiếp tục chủ đề đó nữa, Hạ Quân Ngạn chuyển sang việc chính: “Tôi tìm được tiểu quỷ rồi.”
Quý Nam Tinh lập tức tỉnh táo: “Tìm được rồi? Ở đâu?”
Hạ Quân Ngạn nhún vai: “Tìm được nhưng cũng coi như chưa hoàn toàn. Cậu biết chủ tịch tập đoàn Quảng Lợi chứ?”
“Biết,” Quý Nam Tinh gật đầu. “Chẳng phải là tập đoàn đang sở hữu Bạch Lâu à? Tôi từng tra qua.”
“Ừ, người bị chôn bên trong chính là ở Bạch Lâu. Tất cả lối vào đều bị bịt kín, tường còn dán phù trấn áp oan hồn. Tôi nghi ngờ, nên moi hồ sơ cục quản lý ra tra lại. Quả nhiên, lúc Bạch Lâu tái thiết từng xảy ra chuyện.”
Hạ Quân Ngạn vừa nói vừa móc ra điện thoại, bật vài tấm ảnh cũ: “Tôi còn tới thư viện tìm ảnh chụp quy hoạch mười mấy năm trước. Cậu nhìn xem khi đó, khu đất của Bạch Lâu bốn phía đều thông ngay ngã tư, đúng là địa thế Vượng Tài.”
“Nhưng sau này để giảm áp lực giao thông, họ xây một cầu vượt chữ thập, vừa đúng cắt qua hướng chính. Cả thế cục bị phá.”
Lúc này Quý Nam Tinh cũng đã tra được ảnh cũ trong điện thoại. Nhìn tổng thể bố cục, cậu nhíu mày.
Cầu vượt hình chữ thập như một lưỡi hái khổng lồ, từ trên chém thẳng vào cửa chính của Bạch Lâu đó là kiều sát.
“Kiều là hư thủy,” Quý Nam Tinh trầm giọng. “Thủy không vào cửa, tài không tụ. Mà cầu lại như dao chém thẳng, từ vượng hóa sát.”
“Đúng.” Hạ Quân Ngạn gật đầu. “Sau này cây cầu bị dỡ, vận khí có khá hơn chút, nhưng hao tổn từ trước thì khó gượng lại được. Mãi sau mới có Quảng Lợi thâu tóm, xây lại. Mà khi tái thiết, họ đào lên một con sư tử đá bị chôn dưới tầng hầm sau đó thì bắt đầu xảy ra chuyện ma quái. Lúc ấy công trình từng phải ngừng thi công.”
“Rồi ai xử lý?” Quý Nam Tinh hỏi.
“Kỳ lạ là hồ sơ cục quản lý chỉ ghi ‘sự cố dị thường’, không hề có thông tin xử lý hoặc kết án.” Hạ Quân Ngạn nhún vai. “Chắc là tập đoàn Quảng Lợi tự tìm cao nhân nào đó ra tay. Cậu cũng biết đấy, không phải ai cũng biết tới cục quản lý đâu.”
Quý Nam Tinh không trả lời ngay, mà mở bản đồ hiện tại của thương trường, phóng to một vị trí tầng ngầm.
Cậu chỉ vào một điểm: “Khu này… là chỗ tầng hầm bị bịt kín?”
“Chuẩn,” Hạ Quân Ngạn xác nhận.
“Vậy thì đúng rồi.” Quý Nam Tinh nhíu mày. “Có người ở đó đánh ‘sinh cọc phá sát’ để trấn tài, cố ý dùng phong thủy nghịch cục để đè chết vận khí, gom tài mà phát.”