Chương 4: Đồ ăn tuyển chọn của giới gay.
Trần Văn Chính tựa khuỷu tay lên vô-lăng, cánh tay gầy nhưng rắn chắc, đường gân xanh nổi rõ từ bắp tay chạy dọc đến các đốt ngón. Một chiếc điện thoại lỗi thời đột ngột vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi trưa.
Hắn nhấn nút nghe máy.
“Anh Trần, A Da vừa nghe nói Dương Tuyết Xuyên lại mò về công trường, dẫn người đi tìm gã rồi. Anh đến mau đi, một mình em không xử lý nổi, mấy anh em cũng không dám mạnh tay, lỡ gây chuyện lớn thì nguy.”
“A Da tính tình nóng nảy, xuống tay chẳng biết nặng nhẹ. Anh Trần, anh tới nhanh đi.”
…
Trần Văn Chính khẽ nín thở, quay đầu lại — Du Thanh đang nhìn hắn.
“Anh đi đi.” Du Thanh nói khẽ.
Trần Văn Chính lặng lẽ nhìn cậu mấy giây, rồi xoay tay lái, nói vào điện thoại: “Tôi đến ngay. Các cậu giữ A Da bình tĩnh trước.”
“Vâng, anh Trần, anh mau nhé.”
Cúp máy.
Trần Văn Chính quay sang: “Nếu cậu có việc gấp, tôi đưa cậu về công ty trước, xong việc sẽ đón đi Sơn Đảo Hồ. Cậu thấy sao?”
Du Thanh không ngờ hắn còn nhớ đến chuyện của mình, liền đáp: “Không sao, công ty mở cửa 24/24, tôi chỉ lấy ít tài liệu, muộn chút cũng không ảnh hưởng.”
Trần Văn Chính gật đầu: “Vậy được rồi.”
Hắn cho xe rẽ lên đường cao tốc, chạy về phía vành đai ngoài.
Điểm đến là khu công trường đang thi công dở. Trần Văn Chính dừng xe bên lề, gần cổng vào.
“Tôi vào xử lý chút việc, cậu ngồi trong xe đợi, nhiều nhất ba mươi phút.” Hắn dặn, như đang căn dặn trẻ con.
Du Thanh gật đầu: “Ừ.”
Trần Văn Chính vừa đi được vài bước lại quay lại, gõ vào cửa kính. Du Thanh hạ cửa sổ xuống.
“Cách đây chừng trăm mét có cái Starbucks, nếu ngồi xe thấy buồn thì ra đó ngồi tạm, xong việc tôi sẽ qua đón.”
Du Thanh nhìn hắn, cảm giác như mình thật sự bị xem là trẻ con, khẽ vươn tay ra ngoài vẫy nhẹ: “Anh đi đi, tôi đợi trong xe.”
Trần Văn Chính nhìn cậu thật sâu: “Ừ, tôi quay lại ngay.”
Du Thanh dõi theo bóng dáng hắn chạy chậm vào trong công trường đầy bụi. Mấy chiếc máy ủi nằm im giữa bãi cát vàng, xi măng chất thành đống, gió thổi qua, bụi mịn bay tán loạn. Phía xa, cần cẩu đang chầm chậm nâng cánh tay máy.
Bóng dáng cao gầy của Trần Văn Chính len qua những dãy nhà chưa hoàn thiện. Từ xa, có người vẫy tay gọi, hắn liền chạy tới, rồi cả nhóm biến mất sau khúc rẽ của toà nhà thô.
Xa hơn nữa, trong màn sương bụi mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của tháp Minh Châu phương Đông.
Trần Văn Chính.
Du Thanh lặng lẽ lặp đi lặp lại cái tên này trong đầu. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy lại hiện lên một câu thơ xưa: “Tiên y nộ mã thiếu niên thời.*” Năm đó, Trần Văn Chính nghèo đến mức chẳng có gì ngoài cái tiếng "leng keng" trong túi, áo thun mặc rách mấy chỗ, vậy mà vẫn mời cậu đi ăn thịt dê.
(*Lúc thiếu niên, mặc áo tung bay, cưỡi ngựa hiên ngang mà đi” — chỉ thời trai trẻ oai phong, phóng khoáng, tràn đầy khí thế và tự do.)
Tính cách ấy, từ trước đến nay chẳng hề thay đổi.
Du Thanh mở điện thoại.
Chu Nguyên:Tớ vừa thấy trong diễn đàn có một cực phẩm đó! (Chính là cái ảnh Trần Văn Chính chụp chung với Tiểu Lãng Hoa kia.)
Du Thanh: ……
Chu Nguyên:Thật sự là cực phẩm!
Du Thanh không hiểu nổi, tại sao chỉ một bức ảnh thôi mà có thể khiến bao nhiêu người yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy. Mấy người này có phải dễ dãi quá rồi không.
Du Thanh:Cực phẩm chỗ nào?
Chu Nguyên:Dựa vào con mắt đã học mười mấy năm mỹ thuật của tớ mà nói, khuôn mặt người này cực kỳ đoan chính, mũi cao, môi mỏng, cánh tay và dáng người kia mà nói, chắc chắn là kiểu mảnh cơ*! Loại người mảnh cơ khó luyện lắm nhé, thêm một chút là nhìn thô, bớt một chút lại quá gầy, tớ đoán đường nhân ngư của hắn cũng rất rõ ràng, thật sự…
(*dáng người mảnh mai nhưng vẫn có cơ bắp rõ ràng.)
Du Thanh nghĩ mãi không ra, một bức ảnh mặc đồ chỉnh tề như vậy, làm sao lại khiến người ta liên tưởng đến... đường nhân ngư.
Du Thanh: Kém sang, thấy sắc nổi lòng tham.
Chu Nguyên: Cậu cao nhã, cô độc một mình, chỉ biết ru rú ở cái công ty chết tiệt kia của cậu. Rồi sớm muộn gì cũng uất ức mà chết.
Đôi khi Du Thanh cũng có phần ghen tị với sự thẳng thắn của Chu Nguyên — thấy đẹp thì nói đẹp, có hứng thú thì cứ theo đuổi, dù sao cũng chỉ là mấy phút nhiệt huyết mà thôi.
Chu Nguyên: Dựa vào con mắt tinh tường của một họa sĩ lâu năm và kinh nghiệm yêu đương phong phú, tớ dám khẳng định Tiểu Lãng Hoa không giữ nổi cực phẩm này đâu.
Du Thanh: ?
Du Thanh: Dựa vào đâu mà cậu nói vậy?
Chu Nguyên: (cười gian) Sao thế? Hứng thú rồi à?
Du Thanh: Không có hứng thú.
Chu Nguyên: Giả vờ. Gạt bạn bè thì được, chứ gạt lòng mình làm gì? Người như hắn chính là khẩu vị của cả cái vòng này đấy.
Du Thanh: Không có hứng thú.
Chu Nguyên: Cậu đúng là không thành thật, tiểu Ngư Ngư~
Du Thanh: ?
Chu Nguyên: Sao? Có muốn nghe tại sao tớ nói Tiểu Lãng Hoa không giữ nổi không? Nhưng tớ không nói đâu, trừ khi cậu thành thật thừa nhận người đó rất hợp gu của cậu.
Du Thanh: Không phải gu của tớ.
Chu Nguyên: Chậc chậc chậc, cứng mồm thật đấy. Khi nào cậu rảnh?
Du Thanh: Đi Sơn Đảo Hồ, không rảnh.
Chu Nguyên: WTF? Cậu sửa tính rồi à? Không phải trước đây là thằng nghiện công việc sao? Giờ chịu đi du lịch luôn?
Du Thanh: Không phải đi chơi, là đi kéo đầu tư. Bạn của ba tớ đang nghỉ ở Sơn Đảo Hồ mấy hôm. Trước đó hẹn vài lần đều bận, giờ khó khăn lắm họ mới đồng ý ăn một bữa, chẳng lẽ lại lỡ hẹn?
Chu Nguyên: Thôi coi như tớ không hỏi gì. Cậu ấy à, cái gì cũng vì ba cậu, liều mạng làm việc. Nhưng ông ta đâu có thật lòng nghĩ cho cậu. Đến ngày cậu kiệt sức chết đi, ông ta cũng chưa chắc rơi nổi hai giọt nước mắt.
Chu Nguyên: Mẹ nó, nghe mà đau lòng muốn chết, đúng kiểu đứa bé tội nghiệp cha không thương mẹ không yêu.
Du Thanh: ? Đừng ỏng ẹo nữa.
Chu Nguyên: Chị đây nói thật đấy, tiểu Ngư Ngư, cậu thật vô tâm.
Du Thanh: Được rồi, tớ đi công tác.
Chu Nguyên: Đáng đời cho mệt chết cậu đi, tức chết tớ mà. Rõ ràng định chia sẻ cho cậu một anh đẹp trai, vậy mà cậu cứ giả vờ cao ngạo, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc.
Du Thanh liếc qua bức ảnh Chu Nguyên gửi đến — không chỉ một tấm, xem ra người nhìn ảnh rồi nổi lên hứng thú cũng không ít.
Cậu khẽ hừ lạnh. Không ngờ Trần Văn Chính lại thật sự là “đồ ăn trong vòng gay”.
Du Thanh mở laptop, lướt qua mấy tin tức quan trọng trên diễn đàn nội bộ. Chủ đề chính đang xoay quanh OKR (Mục tiêu và Kết quả then chốt), đặc biệt là sự chênh lệch nghiêm trọng giữa doanh thu thực tế và doanh thu kỳ vọng trong nửa đầu năm.
Một khi mục tiêu cấp cao không hoàn thành, toàn bộ chuỗi mục tiêu tuyến dưới cũng bị kéo theo, không đạt — mà điều đó đồng nghĩa hiệu suất tổng thể cuối năm sẽ cực kỳ khó coi. Việc này còn kéo theo biến động nhân sự nghiêm trọng. Du Thanh đương nhiên hiểu mối quan hệ lợi hại trong đó, nếu không thì cậu đâu cần vội vã chạy đến Sơn Đảo Hồ.
Thực ra trong lòng Du Thanh đã sớm có kế hoạch. Vốn định tuần sau mở một cuộc họp lớn để trình bày kỹ càng, nhưng trên diễn đàn đã xuất hiện vài luồng đùn đẩy, thoái thác trách nhiệm. Cộng thêm việc sắp tới có biến động nhân sự lớn, Du Thanh quyết định đăng thông báo trước — cho mọi người biết rằng vào cuối tuần tháng Tư sẽ tổ chức một đợt tái định nghĩa lại mục tiêu OKR. Hiệu suất nửa đầu năm sẽ không bị tính vào đánh giá lần này.
Sau đó, cậu lần lượt gửi tin nhắn thoại cho tổng giám sản phẩm và tổng giám kỹ thuật, cập nhật tình hình tổng thể và doanh thu dự kiến.
Lúc nhìn lại, đã qua hai tiếng.
Du Thanh tắt điện thoại.
Những năm gần đây, thời kỳ hoàng kim của ngành Internet đã qua. Khi Du Viễn Hà giao cho cậu tiếp quản hạng mục này, nó vốn đã là một con thuyền đang tuột dốc. Mà bản thân Du Thanh, cũng chẳng có mấy hứng thú với lĩnh vực Internet — tất cả đều là do mẹ cậu ép bằng cái chết để cậu buộc phải giành lấy sự ưu ái của cha, giống hệt hồi đại học, rõ ràng đã chọn ngành Toán nhưng lại bị ép chuyển sang Quản trị Kinh doanh.
Dự án này, nếu chỉ làm cho có thì cũng xong — dù gì cũng trực thuộc Du gia, không thể đổ nổi. Cùng lắm nhân sự mỗi năm thay đổi, trung tầng chia bè kết cánh, loại bỏ dị biệt.
Nhưng một khi cậu đã tiếp quản, thì không thể phớt lờ hàng trăm nhân viên cấp dưới đang làm việc chăm chỉ mỗi ngày.
Vậy là thành cục diện như hiện tại: vận hành không tệ nhưng cũng chẳng xuất sắc. Tầng lớp nhân viên bình thường đánh giá cậu rất cao, nhưng trong mắt tầng cao lại chỉ là một “người máy công việc”. Cả ngày ngập trong họp hành và tiệc tùng, không còn gì khác.
Ngoài cửa xe, mặt trời đã lặn. Trời rực lên sắc ráng chiều đỏ rực, chiếu lên công trường như ánh lửa. Cánh tay kim loại của cần cẩu phản chiếu ánh sáng cam lấp lánh.
Du Thanh mở cửa xe, hít một hơi thật sâu luồng không khí ùa vào. Cậu bước xuống, ánh cam hồng của hoàng hôn len lỏi qua từng lớp mây, chiếu xuống công trường hoang vắng, tưởng chừng như cậu có thể ngửi thấy hương cỏ xanh dọc ven đường. Duỗi người một cái, toàn thân như được kéo giãn.
Phía chân trời ráng màu dần sậm, bên góc những tòa nhà thô sơ, một nhóm người đang đi về phía này. Người dẫn đầu mặc áo thun xanh rêu, ngậm điếu thuốc, vừa đi vừa nói chuyện với người xung quanh. Ánh sáng cuối trời rơi phía sau hắn, như phác một vầng hào quang nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Du Thanh bỗng hiện lên hình ảnh kiểu giang hồ Hồng Kông thập niên 90. Một người mặc đồ bình thường lại có thể bước ra với khí thế ngút trời.
Khó trách... lại là “đồ ăn tuyển chọn”* của vòng gay.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Thanh: “Đồ ăn tuyển chọn”?
Trần Văn Chính: Không phải.
Du Thanh: Ồ.
Trần Văn Chính: Chẳng liên quan gì đến anh cả.