Chương 3: Một chút không vui.

Du Thanh quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay vào ánh nhìn của Trần Văn Chính. Không hiểu sao, cậu có cảm giác chỉ cần mình lên tiếng, Trần Văn Chính sẽ nổi giận.

Tính ra thì, cậu cũng đâu phải thánh nhân.

“Không có gì.”

Trần Văn Chính bật cười khẽ, mắt cong cong: “Đùa tôi đấy à?”

Du Thanh ấn thang máy, giọng ôn hòa: “Xin lỗi.”

Trần Văn Chính kéo vali đặt vào thang máy, Du Thanh quét thẻ ở cửa an ninh rồi ấn tầng.

Thang máy khép lại. Trần Văn Chính một tay giữ tay kéo vali, tay kia đút túi quần, ánh mắt vô tình liếc sang tấm inox phản chiếu gương mặt Du Thanh.

Ánh đèn trắng đổ xuống, làm làn da Du Thanh càng trắng hơn, như tuyết đầu đông.

Rõ ràng trong thang máy lạnh, vậy mà Trần Văn Chính vẫn thấy nóng.

Hắn liếm môi dưới, như muốn kiếm chuyện gì đó để xua bớt không khí gượng gạo: “Chung cư này giờ bao nhiêu tiền một mét vậy?”

Du Thanh ngước mắt, vừa vặn chạm vào ánh nhìn phản chiếu trong kính của Trần Văn Chính, nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là mười mấy triệu một mét.”

“Một mét vuông?” Trần Văn Chính không dám tin, tay siết chặt tay kéo vali, sự kinh ngạc còn rõ hơn cả mùi thuốc lá nồng hôm trước.

Chung cư trước mắt nhìn cũng bình thường thôi, chẳng khác mấy so với mấy khu nhà ở thị trấn Thanh Viễn, vậy mà giá lại gấp cả chục lần.

Thang máy “đinh” một tiếng đến nơi.

“Ừ.” Du Thanh bước ra, ánh nắng lớn ngoài hành lang xuyên qua cửa kính rọi vào, chiếu lên áo sơ mi lụa màu xanh rêu, đường nét xương quai xanh rõ ràng dưới nắng. Cậu quay đầu lại: “Trước đây cũng không có đắt như vậy. Mười năm gần đây giá nhà cứ tăng, tăng mãi mới đến mức này.”

Trần Văn Chính đứng ở cửa, đưa vali cho cậu: “Đắt thật.”

Du Thanh đặt chìa khóa lên kệ giày, thay dép lê xong quay ra thấy Trần Văn Chính vẫn đứng ngoài cửa: “Không vào à?”

Trần Văn Chính lắc đầu: “Không, tôi xuống dưới hút…”

Từ “thuốc” còn chưa nói xong, hắn đã nhớ ra Du Thanh không thích mùi thuốc lá.

Nhưng lời đã tới miệng, hắn chỉ đút tay vào túi, bật cười, cũng chẳng buồn giấu: “Thôi không hút, tôi xuống chờ cậu.”

Du Thanh nói lại: “Muốn hút thì cứ hút, tôi dọn đồ mất tầm hai mươi phút.”

“Được.”

Trần Văn Chính khép cửa lại giúp cậu, rồi dựa người vào tường, hít sâu một hơi.

Hắn ấn nút gọi thang máy, đến khi bước vào rồi ấn tầng mới phát hiện thang máy không hề hoạt động. Lúc này mới nhớ ra, vừa nãy Du Thanh đã quét thẻ mới mở được thang máy.

Quả nhiên, nơi người có tiền ở, độ an toàn cũng chẳng giống bình thường.

Hắn tự cười giễu, đành ấn nút mở cửa thang máy, định đi thang bộ.

Kết quả cửa thang máy vừa mở ra, liền thấy người kia—mang dép lê, đang cầm thẻ quẹt mở thang máy. Tình huống quá bất ngờ, cả hai đều sững lại mất mấy giây.

Du Thanh gãi đầu, nói: “Xin lỗi, tôi quên mất thang máy phải quét thẻ.”

Nói xong liền bước vào, quét thẻ một cái rồi ấn tầng một.

Trần Văn Chính mím môi, nhìn cổ áo sơ mi cậu mở ra lộ cả xương quai xanh: “Du Thanh.”

Du Thanh xoay người ra khỏi thang máy: “Ừ?”

Trần Văn Chính cười nhạt: “Tôi chờ cậu dưới lầu.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Tất cả như một giấc mơ. Du Thanh đứng trước cửa thang máy, nhìn nó đã đi xuống. Cậu vốn là người ranh giới rạch ròi, xưa nay chưa từng để tài xế ở lại quá lâu. Trần Văn Chính là ngoại lệ.

Trần Văn Chính ngồi xổm dưới lầu, lục túi mới nhớ ra hộp thuốc Capdemone đã hết, lại còn bị ném ở sân bay.

Hắn liếm môi dưới, miệng đắng nghét, bèn lấy điện thoại ra, tin nhắn trong nhóm tạp vụ nhảy liên tục:

Lý Phong: Tiền này mà không lấy lại được, ông đây không chơi nữa. Ông đây liều luôn cái mạng này cũng phải lấy lại được tiền từ tay Dương Tuyết Xuyên.

Trương Soái: Con trai của anh tui năm nay vào cấp hai rồi, anh ấy lại mất sớm, tiền còn chưa về, cháu trai tui phải làm sao bây giờ?

Trần A Da: Mẹ tui vẫn đang nằm viện, tui mà không về là tui không còn mẹ nữa đâu. Mẹ mà mất, tui nhất định sẽ giết Dương Tuyết Xuyên.

Trần A Da: Tui chỉ muốn lấy tiền của mình, không trộm cũng chẳng cướp, sao lại khó như vậy?

Lý Phong: @Trần Văn Chính, anh Trần, lần trước chẳng phải anh đã nộp hết giấy tờ lên cục rồi sao, nói sẽ xử lý, sao giờ vẫn chưa có hồi âm?

Trần Văn Chính cũng rất muốn có hồi âm. Nhưng từ lần đó đến giờ, không có tin tức gì nữa. Mấy người này đều là lao động từ vùng khác tới, ai cũng không dễ sống.

Hắn nhấn nút gửi tin nhắn thoại: “Tôi sẽ gọi lại hỏi xác nhận, nhất định sẽ lấy được tiền về cho mọi người. Tôi đã ứng trước một năm lương của mình rồi, việc này nhất định phải xử cho xong.”

Gửi xong một đoạn, Trần Văn Chính lại mở khung trò chuyện với Trương Soái, gửi thêm một tin thoại: “Tiểu Soái, cháu trai cậu còn thiếu bao nhiêu tiền học nữa?”

Sau đó, Trần Văn Chính gửi thêm một tin thoại cho Trần A Da: “Anh Da, mẹ anh bên đó sao rồi? Viện phí còn thiếu bao nhiêu?”

Từng tin nhắn được gửi đi. Không biết từ lúc nào, Du Thanh đã kéo vali đứng cạnh bên.

Trần Văn Chính vừa gửi xong tin, liền đứng dậy, tiện tay nhận lấy vali từ tay Du Thanh.

“Sao không gọi tôi lên giúp mang xuống?” Trần Văn Chính mở cốp xe, cho vali vào.

Du Thanh nhìn gương mặt phớt lờ, như không có chuyện gì của hắn—rõ ràng vừa rồi cậu đã nghe được quá nửa. Một người còn đang quay cuồng vì chuyện tiền nong của bản thân, vậy mà vẫn cố gắng giúp người khác gom góp.

“Chẳng lẽ tôi cụt tay chắc?” Du Thanh có chút bực.

Thấy cậu nói chuyện mang theo chút cáu, Trần Văn Chính mím môi, lặng lẽ mở cửa ghế sau cho cậu, không nói gì thêm. Lúc này, điện thoại lại vang hai tiếng báo tin nhắn.

Du Thanh liếc qua thấy hắn không định mở xem: “Có tin nhắn đấy.”

“Ừ.”

Trần Văn Chính vẫn không động vào điện thoại.

Không khí im lặng khiến tâm trạng Du Thanh cũng trở nên tệ hơn.

Buổi chiều nắng nhẹ mà chói chang, Trần Văn Chính quay sang hỏi: “Giờ đi đâu?”

“Qua công ty một chuyến.” Du Thanh đáp, “Với lại, hai hôm nay anh rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Ban đầu cũng không định phiền anh, nhưng tiểu Tiết tạm thời có việc. Tôi phải đi công tác ở Tranh Sơn, Đảo Hồ. Lái xe từ Thượng Hải đi, trưa mai phải có mặt. Dự kiến ở lại Đảo Hồ ba ngày, chi phí ăn ở công ty chi. Hôm sau là cuối tuần, được tính lương gấp đôi. Anh xem có thể dành thời gian đi cùng tôi không?”

“Được chứ.” Trần Văn Chính đồng ý ngay, rồi móc điện thoại ra, “Đưa địa chỉ công ty đi, tôi cài dẫn đường.”

Nhập xong địa chỉ, Trần Văn Chính đặt điện thoại lên giá trước xe, bật định vị, tiện tay chỉnh âm nhạc trong xe: “Bật nhạc lên chút.”

Nhạc radio buổi chiều chầm chậm vang lên trong xe.

Du Thanh nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Cậu mở điện thoại lên, phần lớn đều là tin nhắn liên quan đến công việc, càng xem càng thấy phiền. Lướt qua, ánh mắt bất chợt dừng lại ở một nhóm chat có tên “Câu lạc bộ tiên nam Ma Đô – chế độ Không làm phiền”.

Tên nhóm khiến cậu có chút ấn tượng. Hình như năm ngoái Chu Nguyên từng dẫn cậu đến một quán bar nào đó ở Tĩnh An, lúc vào còn phải quét mã mới được tham gia nhóm này. Sau đó nhóm luôn để chế độ không làm phiền, bình thường cậu cũng chẳng bao giờ mở ra. Vốn định rời nhóm luôn, nhưng vừa nhấn vào lại thấy một bức ảnh vô cùng quen mắt.

Ma Đô - Tiểu Lãng Hoa: Cứu tui! Vừa gặp một anh trai thẳng siêu cấp vô địch ở sân bay!

Ma Đô - Đại Mãnh 1: Hoa Hoa, cậu đúng là thấy ai cũng yêu. Lần này định yêu trong bao lâu?

Ma Đô - Tiểu Lãng Hoa: Lâu dài, dài lâu!

Ma Đô - Tiểu Yêu Tinh: Phụt! Cậu đúng là đóa hoa cúc không bao giờ tàn.

Du Thanh đưa tay click mở ảnh. Là một tấm chụp lén hơi mờ, nhưng chính vì vậy lại khiến người trong ảnh trông dịu dàng hơn.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái—ánh nắng rơi nhẹ lên yết hầu người kia, ánh sáng buổi trưa hòa cùng giọng ca lười biếng trên radio khiến không gian cũng trở nên lười biếng theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Du Thanh: Có chút không vui.

Trần Văn Chính: Là tại anh.

Du Thanh:?

Trần Văn Chính: Anh sai.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play