Chương 5: Chúng ta khác nhau.

Từ xa, Trần Văn Chính và Du Thanh cùng vẫy tay chào nhau. Không biết vừa nghĩ tới điều gì, Trần Văn Chính khẽ véo môi, nụ cười bên khóe miệng cũng theo đó mà rơi mất. Du Thanh đứng bên cạnh chỉ biết ngơ ngác nhìn, không rõ phải phản ứng ra sao, đành gật nhẹ đầu, khẽ giơ tay đáp lễ.

Chẳng bao lâu sau, Trần Văn Chính dẫn theo một người trông khá hùng hổ tiến lại gần. Bộ dáng ấy, đúng là có phong thái đại ca.

“Anh Trần, hôm nay nhờ có anh giúp đỡ. Tối nay em mời anh ăn một bữa,” Trương Soái hồ hởi nói.

Trần Văn Chính đã đi đến gần bên Du Thanh. Hắn bất giác chú ý đến cổ áo sơ mi xanh lá đậm của cậu—có vẻ hơi rộng, khiến xương quai xanh lộ rõ, khe hõm bên dưới lấp loáng ánh hoàng hôn. Cổ họng hắn khô khốc, suýt nữa không kiềm được muốn kéo cổ áo cậu lên một chút. Nhưng cuối cùng vẫn cố dằn lòng.

Hắn nuốt nước bọt, hầu kết khẽ chuyển động, rồi quay sang nói với Trương Soái:
“Không được rồi, tối nay tôi có việc, mấy người cứ đi ăn trước đi.”

Trương Soái lúc này đã bị chiếc Porsche đỗ phía sau Du Thanh thu hút hoàn toàn. Đôi mắt anh ta sáng rực lên:
“Anh Trần, người quen của anh à?”

“Bạn tôi nhờ tôi làm quản lý công trình, cậu ấy là ông chủ,” Trần Văn Chính đáp thản nhiên.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Họ chưa từng thấy ông chủ nào trẻ đến thế, trông chẳng khác gì sinh viên, lại còn đẹp trai như minh tinh, đúng kiểu “phái thần tượng”. Một vài người thoáng lộ vẻ hoài nghi.

“Bây giờ ông chủ đều trẻ thế này sao?” Trần A Da lẩm bẩm, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt trắng trẻo, làn da mịn màng của Du Thanh. Anh ta thực sự cảm thấy chàng trai này như đến từ một thế giới hoàn toàn khác.

Trần Văn Chính hắng giọng, cười nhẹ:
“Anh Da, xã hội giờ khác xưa nhiều rồi, bây giờ ông chủ toàn là người trẻ không đấy.”

Trương Soái nhanh nhẹn bước lên trước, đưa tay ra:
“Ông chủ, chào cậu, tôi là bạn của anh Trần, cứ gọi tôi là Tiểu Trương.”

Du Thanh liếc nhìn bàn tay đang đưa tới—thô ráp, móng tay còn dính bụi đen, hơi ngập ngừng. Đúng lúc định đưa tay ra, Trần Văn Chính đã nhanh hơn, giơ tay bắt lấy thay cậu.
Chỉ trong thoáng chốc, hắn liền buông tay, ánh mắt cúi xuống, tránh né.

Du Thanh nhìn lướt qua hắn, trong lòng như hiểu ra điều gì, nhưng không nói. Cậu lùi nhẹ lại, mu bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác thô ráp từ bàn tay của Trần Văn Chính, hơi đau—hắn thật sự là người đã quen sống bằng lao động chân tay.

Trần Văn Chính khẽ vỗ vai Trương Soái, cười nói:
“Thôi được rồi, mấy người không phải định đi ăn sao? Mau đi đi, cũng gần 5 giờ rưỡi rồi còn gì.”

Trương Soái còn chưa kịp đáp lời, Trần A Da đã sốt sắng chen vào:
“Ông chủ, cậu ăn cơm chưa? Giờ cũng gần đến bữa tối rồi. Hôm nay thật sự nhờ có anh Trần giúp đỡ, bọn tôi muốn mời hắn một bữa. Nếu cậu chưa ăn, mà không chê bọn tôi quê mùa, thì mời cậu đi cùng luôn.”

Trần Văn Chính vừa mới giải quyết xong chuyện của Trương Soái, lại nghe thấy tiếng Trần A Da vọng đến.
Hắn khẽ cau mày — đúng là không nên đỗ xe gần như thế, sớm biết đã đậu xa ra một chút.

Hắn định mở miệng từ chối thì nghe Du Thanh lạnh nhạt đáp:
“Ừ, được.”

Câu trả lời nhẹ bẫng nhưng lại khiến Trần Văn Chính không khỏi sửng sốt. Hắn ngước mắt nhìn cậu, mà Du Thanh vẫn điềm nhiên, không chút do dự. Trong giây lát, Trần Văn Chính chẳng biết phải nói gì, chỉ tiện tay giật đi điếu thuốc Trương Soái vừa mới định châm lửa:
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Trương Soái vẫn còn ngơ ngác, chỉ còn mỗi cái bật lửa trong tay, ánh mắt mông lung chưa hiểu chuyện gì:
“Anh Trần… anh không hút thuốc à?”

Anh ta nhớ rõ lúc nãy anh Trần còn hỏi mượn mình điếu thuốc, thậm chí còn hỏi có gói nào mới không. Gói Hồng Tháp Sơn còn hơn nửa kia vẫn còn nằm nguyên trong túi hắn kìa.

Trần Văn Chính đưa điếu thuốc chưa châm lại cho Trương Soái, khẽ nhắc:
“Đừng hút. Về sau cậu cũng bớt hút đi.”

Trương Soái nhíu mày:
“Ơ? Không phải lúc nãy anh còn…”

Chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị Trần Văn Chính đưa tay bịt lại:
“Gì mà gì, không có gì hết.”

Du Thanh nhìn hai người chọc ghẹo nhau như đã rất thân thiết, khóe miệng cũng khẽ cong, không kìm được nhướn nhẹ chân mày.

Trần Văn Chính bắt gặp ánh mắt của Du Thanh, tai hơi nóng lên. Hắn vội nói:
“Các cậu đi trước đi, để tôi đỗ xe xong sẽ vào sau.”

Trần A Da gật đầu:
“Vẫn chỗ quán cũ đó anh Trần, bọn này vô trước chờ.”

Trương Soái vẫn không rời mắt khỏi chiếc Porsche bóng loáng, nhịn không được thì thầm với Trần A Da:
“Anh nói chiếc xe này chừng bao nhiêu tiền?”

Trần A Da nheo mắt đánh giá:
“Chắc mười mấy vạn gì đấy.”

Trương Soái lắc đầu:
“Em thấy chắc phải ba bốn chục vạn.”

“Ba bốn chục? Đắt vậy luôn á?”

Đám người vừa bàn tán vừa rời đi. Lúc này, xung quanh mới yên tĩnh lại. Trần Văn Chính hít một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hoàng hôn đã gần tắt, màu cam sẫm trải dài lưng chừng trời. Chim én nghiêng cánh bay về tổ, để lại sau lưng một khoảng không vắng lặng.

Hắn quay lại, bắt gặp Du Thanh đang im lặng nhìn mình.

“Nhìn gì vậy?” Hắn đưa tay quệt mặt, tưởng đâu mình đổ mồ hôi.

Du Thanh khẽ lắc đầu:
“Không có gì.”

Trần Văn Chính nhớ đến lời Tiết Nguyên từng nói, bèn hỏi:
“Nghe nói cậu hơi kỹ tính, chắc không quen ăn mấy quán bình dân đâu. Nếu không muốn đi thì tôi nói với họ một tiếng. Đừng ngại, mấy người đó dễ tính lắm.”

“Đi được.” Du Thanh đáp. Dường như sợ hắn hiểu lầm, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói thêm:
“Lâu lắm rồi tôi không ăn ở mấy quán ven đường.”

Mu bàn tay cậu vẫn còn cảm giác tê rát, có lẽ là do cái siết tay lúc nãy. Lòng bàn tay Trần Văn Chính thật sự rất thô, rất thật.

Trần Văn Chính định lấy chìa khóa xe, nhưng rồi lại nhét trở vào túi.

“Đi bộ đi, gần mà, có bảy tám trăm mét thôi.” Hắn nói, tay đút túi quần, quay đầu nhìn cậu, khóe môi vô thức nhếch lên.

Du Thanh đi theo một bước, khẽ đáp:
“Ừ.”

Trên bầu trời, vệt hoàng hôn cuối cùng mờ nhạt như một sợi chỉ cam nhạt. Gió đêm mơn man lướt qua, làm tán cây rung nhẹ. Đèn đường vàng nhạt kéo bóng Trần Văn Chính dài loang lổ trên vỉa hè. Du Thanh cẩn thận bước tránh cái bóng ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị nó phủ lấy.

Gió xuân nhè nhẹ, vừa ấm áp, vừa thơm thoảng mùi đất mới. Công trường phía xa còn đang dang dở, bất giác làm Du Thanh nhớ đến những ngày tháng trước đây ở huyện Thanh Viễn. Có ngày, cậu ngồi ở bậc cửa ngắm đàn kiến chuyển tổ, ngồi cả buổi trưa không vì điều gì, chẳng mong gì, chỉ đơn giản là lặng lẽ ngắm thời gian trôi đi.

“Cậu từng nói muốn làm giáo viên mà, phải không?” Trần Văn Chính đột nhiên lên tiếng.

Du Thanh khẽ thở dài, không biết nên trả lời sao.

“Bây giờ như vầy… cũng tốt.” Trần Văn Chính nói tiếp.

Du Thanh cắm tay vào túi, đi bên cạnh hắn chưa được bao lâu thì bỗng bị kéo mạnh sang một bên. Trần Văn Chính vươn tay giữ lấy cánh tay cậu, kéo vào trong lề. Một chiếc xe máy phóng vụt qua sát bên, suýt chút nữa thì quẹt trúng họ.

“Không sao chứ?” Du Thanh nghiêng đầu hỏi.

Trần Văn Chính thuận tay đổi vị trí với cậu, để mình đi phía ngoài:
“Ở đây xe điện nhiều, đi trong lề cho an toàn.”

Cánh tay Du Thanh vẫn còn âm ấm, khóe mắt nghiêng đi lại thấy đường viền hàm của Trần Văn Chính khẽ căng, vì hắn đang mím môi, như có chuyện gì đang suy nghĩ.

“Lúc học đại học, tôi chuyển ngành. Không học Toán nữa.”

“Vì thích cái khác hơn à?” Trần Văn Chính không rành mấy chuyện học hành, mấy ngành nghề đó với hắn vẫn còn xa vời lắm.

“Không phải.” Du Thanh khẽ cúi mắt, giọng trầm xuống.
“Người nhà muốn tôi học quản trị kinh doanh. Nói ngành đó dễ kiếm việc hơn.”

Trần Văn Chính im lặng vài giây, rồi mới hỏi:
“Vậy… còn cậu thì sao?”

Du Thanh khẽ cười, nụ cười mang theo một chút bất đắc dĩ:
“Tôi sao cũng được.”

“Làm gì có chuyện sao cũng được?” Trần Văn Chính nghiêng đầu nhìn cậu, giọng mang theo chút bỡn cợt:
“Thích là thích, không thích thì nói không thích. Đơn giản vậy thôi.”

Bóng hai người đổ dài dưới ánh đèn đường, lúc gần lúc xa rồi lại chồng lên nhau. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương bụi đất. Du Thanh cảm giác như có bàn tay vô hình nào đó siết chặt lấy ngực mình.
Cậu nghĩ — mình thích hay không hình như chưa từng quan trọng. Từ trước đến nay vẫn là như vậy.

“Chỉ là… nhiều khi, chuyện trong cuộc sống không thể dùng cảm xúc để quyết định được.”

Đúng lúc đó, từ phía trước vọng lại tiếng gọi lớn:

“Anh Trần! Bên này!”

Là Trương Soái. Đang đứng trước cửa quán nướng vẫy tay lia lịa. Trần Văn Chính ngẩng đầu, liếc nhìn Du Thanh một cái rồi cũng giơ tay đáp lại.

Trước khi vào quán, hắn tiện tay nói với ông chủ:
“Cho tôi xin thêm một túi giấy.”

[Tác giả có lời muốn nói:]

Du Thanh nghĩ:
Bàn tay Trần Văn Chính thật sự rất thô. Bị ảnh nắm một cái, rõ ràng có hơi đau… mà lại không muốn rút tay về.


Trần Văn Chính: Tôi cũng muốn làm kiểu nhân vật có tiền, có thế.

Tác giả: Im lặng đi. Cậu không hợp!

Trần Văn Chính: Nhưng mấy truyện khác, công toàn nhà mấy trăm tỷ, vừa xuất hiện đã lái Maybach cơ mà. Còn tôi thì... nghèo, học vấn cũng thấp...

Tác giả: Nhưng cậu... chân chất.

Trần Văn Chính: Ờ thì… nghe cũng có lý.

Du Thanh: ...Không ai định hỏi tôi cảm thấy thế nào sao?

Trần Văn Chính: Nhìn sang, giả vờ không nghe thấy.

Cửu Bát Nhi: Bữa giờ bận deadline chứ không bỏ truyện, từ tối mai sẽ up theo lịch, mọi người cứ yên tâm theo dõi nhá.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play