Chỗ mà Yên Quan Đình mời khách quả thực chẳng có gì mới mẻ — vẫn là Xuân Hòa Ký, quán ăn lâu đời nổi tiếng.
Nghiêm Dật chẳng có ý kiến gì (dĩ nhiên là cũng không dám có), gọi một phần cháo rong biển mới ra mắt. Khi bưng lên, mùi vị lạ lẫm tỏa ra khắp bàn.
Quán không có mấy khách, hai người tìm một góc ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện đôi câu về vụ án, bầu không khí bất giác yên ả lạ thường.
Đối với Yên Quan Đình mà nói, loại không khí này khá mới mẻ. Phần lớn thời gian anh đều ăn một mình, trừ những dịp xã giao, nhưng xã giao thì không thể nào dễ chịu như thế này.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn thanh niên đối diện. Nghiêm Dật tay trái cầm thìa, tay phải cầm đũa, cẩn thận gắp chút kim chi, chuyên tâm ăn cháo. Dáng vẻ đó, như thể đang ăn sơn hào hải vị chứ không phải chỉ là cháo.
Không hiểu sao, lòng Yên Quan Đình dịu đi đôi chút, bất giác bật thốt:
“Anh Vương nói cậu sợ tôi đuổi việc cậu? Là hôm đó tôi nói hơi nặng lời à?”
Anh đang nói đến hôm đến đồn công an đón Nghiêm Dật.
Nghiêm Dật bị câu hỏi bất ngờ làm suýt sặc, cố nuốt hết cháo trong miệng rồi mới oán trách:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT