Con đường núi được trải đá phẳng phiu, hai bên rừng tùng rậm rạp, dù tiết trời đầu xuân phương Bắc còn rét lạnh nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn xanh um tươi tốt, mang theo khí tức sinh động của núi rừng. Trên sơn đạo, một già một trẻ chậm rãi bước đi – lão nhân là Vương thúc, còn thiếu nữ đương nhiên là Hạ Thược.

Vương thúc đi trước, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Hạ Thược phía sau, trong lòng không khỏi thầm thắc mắc.

Ông mất bao công sức mới thuyết phục được Hạ Quốc Hỉ đồng ý để Hạ Thược lên núi gặp Đường lão tiên sinh, nhưng đứa nhỏ này lại kỳ quái đến lạ. Suốt dọc đường không hề mở miệng hỏi han lấy một câu.

Bình thường trẻ con có tính tò mò rất lớn, nhất là khi được dẫn đi gặp người lạ. Dù thế nào cũng phải ríu rít hỏi han đôi ba câu chứ? Vương thúc cũng là người trong thôn, nhìn Hạ Thược lớn lên, biết tính nàng vốn nhút nhát, ít nói. Nếu bị bảo đi gặp người lạ, lẽ ra phải lộ ra chút bất an, hoặc ít nhất cũng khó chịu vài phần.

Vậy mà lúc này, nàng lại tỏ vẻ thong dong, nhàn nhã bước đi trên sơn đạo, thỉnh thoảng còn ngắm nhìn rừng tùng hai bên, khóe môi cong cong, thần sắc ung dung thản nhiên. Dưới ánh nắng nhẹ buổi chiều trong núi, dáng vẻ nàng toát ra khí chất thanh nhã khó nói nên lời.

Ánh mắt đó, dáng điệu đó… khiến Vương thúc thoáng chốc sinh ra ảo giác – đây không phải một đứa trẻ, mà là một người trưởng thành!

Hơn nữa, dù là người trưởng thành, ông cũng chưa từng gặp ai mang khí chất như vậy.

Vương thúc khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Đứa nhỏ Hạ Thược này, chỉ qua một cái Tết mà như biến thành người khác…”

Ông vừa dẫn đường vừa lẩm bẩm, không hề biết rằng Hạ Thược sở dĩ giữ được bình tĩnh là vì nàng đã dùng Thiên Nhãn để dự báo mọi chuyện sẽ xảy ra.

Trải qua một lần sống lại và có được năng lực kỳ dị ấy, những chuyện thế này đối với Hạ Thược chẳng đáng để kinh hoảng. Người từng trải qua đại kiếp sinh tử, tâm tính đương nhiên không còn như trước. Hiện tại, sự điềm tĩnh của nàng e rằng kiếp trước cũng chưa từng có được.

Hai người đi mất gần nửa giờ, cuối cùng cũng trông thấy một tòa nhà ẩn hiện giữa sườn núi trong rừng.

Chỉ thoáng nhìn qua, Hạ Thược đã nhận ra đây là một tòa Tứ Hợp Viện mang phong cách kiến trúc cổ truyền. Nhìn tường viện kéo sâu vào trong, ít nhất cũng là ba gian nối tiếp. Từng học kiến trúc ở kiếp trước, Hạ Thược liếc một cái liền nhận định chuẩn xác.

Cửa lớn đóng hờ. Vương thúc bước đến, cung kính cất tiếng gọi hai lần, bên trong lại hoàn toàn im ắng, không một ai trả lời.

Ông chau mày, lẩm bẩm:

— "Lạ thật. Cửa không khóa, mà trong viện lại không thấy ai. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?"

Đường lão tiên sinh tuổi đã cao, lại bị liệt hai chân, trong nhà lại sống một mình. Nếu chẳng may ông ấy phát bệnh bất ngờ, Vương thúc sao gánh nổi trách nhiệm? Càng nghĩ càng lo, ông liền đẩy cửa chạy vào.

Chạy được hai bước, như chợt nhớ ra điều gì, ông quay đầu dặn dò Hạ Thược:

— "Con đứng đây chờ, không được chạy lung tung."

Hạ Thược gật đầu. Thấy ông đã khuất bóng, nàng khẽ nở nụ cười.

Nàng dám chắc Đường lão tiên sinh không có chuyện gì, bởi trong hình ảnh nàng thấy khi dùng Thiên Nhãn, ông vẫn đang ngồi trên xe lăn trò chuyện cùng Vương thúc. Chuyện xảy ra tiếp theo, nàng đã thấy cả rồi.

Về phần vì sao lão nhân kia đã gọi nàng lên núi lại cố ý tạo ra vẻ huyền bí thế này, Hạ Thược cũng lười đoán. Dù sao một lát nữa mọi thứ sẽ rõ ràng, hà tất phải bận tâm sớm?

Trái lại, điều khiến nàng thực sự hứng thú chính là tòa trạch viện này.

Ngay từ lúc bước chân lên sơn đạo, nàng đã cảm nhận được một loại khí tức nhẹ nhàng, thư thái không rõ nguồn cội. Dù thời này chưa bị ô nhiễm nặng, không khí nơi núi rừng vốn trong lành, nhưng khí tức trong viện này còn tươi mới hơn cả ngoài núi. Tựa như... nơi đây có linh khí hội tụ.

Hạ Thược thử vận dụng Thiên Nhãn – kết quả khiến nàng không khỏi kinh ngạc.

Quả nhiên! Toàn bộ viện này tràn đầy sinh khí, tựa như thiên địa nguyên khí tụ lại một chỗ. Dưới cảm giác dẫn dắt ấy, nàng chậm rãi bước qua sân trước, tiến vào sân chính.

Vừa bước vào, cảnh sắc trong viện khiến nàng không khỏi ngẩn người.

Đường lát đá xanh u nhã, hoa cỏ phồn thịnh. Dù đang là đầu xuân, nhưng nơi đây vẫn tràn đầy sức sống: cây lựu, cây trúc đào, kim quế, ngân quế, thược dược, sơn chi, hoa mộc… xanh tươi sum suê, u nhã thanh thoát. Ngoài ra còn có hồ cá, chậu sen, hòn non bộ, mái hiên cổ kính... tất cả kết hợp lại như một chốn tiên gia ẩn cư, cổ xưa mà thanh tao.

Hạ Thược đảo mắt nhìn quanh, lập tức kết luận: vị Đường lão tiên sinh này, hẳn là một cao nhân phong thủy!

Kiếp trước, nàng từng học qua môn Phong thủy tự chọn ở đại học. Dù không cần Thiên Nhãn, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra từng cách bài trí trong viện đều có nghiên cứu sâu sắc. Nhưng khi vận dụng Thiên Nhãn nhìn kỹ, nàng càng kinh ngạc hơn – mỗi món bài trí đều đang dẫn dắt và tích tụ sinh khí cho toàn viện. Điều đó càng khiến nàng tin rằng – phong thủy, quả thật là đạo lý không giả.

Càng nhìn càng mê mẩn, Hạ Thược bất giác sinh lòng hứng thú với vị Đường lão tiên sinh mà hôm nay nàng sắp gặp.

Kiếp trước, nàng chưa từng gặp mặt ông. Chỉ biết rằng ông là người từ nơi khác đến thôn tĩnh dưỡng, tự bỏ tiền xây trạch viện sau núi. Dù có bồi thường hậu hĩnh cho dân thôn, nhưng ông ngoại Hạ Quốc Hỉ vẫn luôn miệng lải nhải mỗi lần uống rượu. Trong mắt ông ngoại, Đường lão tiên sinh chính là điển hình của đám quyền quý giàu có tự tung tự tác, càng không ngừng cảnh cáo Hạ Thược không được bén mảng gần trạch viện này.

Nàng khi đó vốn rất nghe lời, nên chưa từng dám đến gần. Về sau lại mải bươn chải cuộc sống, chuyện sau núi cũng không còn ai nhắc đến, đến cả ông rời đi lúc nào, nàng cũng không hay biết.

Lần này, Vương thúc nói là Đường lão tiên sinh muốn gặp nàng, ông ngoại ban đầu phản đối kịch liệt. May mà có Chu giáo thụ khuyên can:

— "Lão Hạ à, tôi nghe nói Đường lão tiên sinh năm nay cũng đã ngoài sáu mươi, tuổi tác lớn hơn anh. Ông ấy bị liệt hai chân, đi lại không tiện, lại là bậc trưởng bối. Nếu từ chối, chẳng phải là thất lễ sao?"

Chu giáo thụ là người dạy đại học ở kinh thành, lời khuyên vô cùng khéo léo. Hạ Quốc Hỉ vốn sĩ diện, lại trọng lễ nghi với bề trên, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Thực ra, dù ông có không đồng ý, Hạ Thược vẫn sẽ tìm cách lên núi. Nàng cảm nhận rất rõ – có thể do mở Thiên Nhãn mà trực giác cũng nhạy bén hơn trước.

Nàng có linh cảm mãnh liệt: chuyến đi hôm nay rất quan trọng! Dù chưa biết trọng yếu thế nào, nhưng trực giác đã mách bảo – nhất định phải đến!

Hạ Thược hít sâu vài hơi không khí trong lành, thấy Vương thúc vẫn chưa quay ra, liền quyết định đi dạo quanh viện một chút.

Đúng lúc ấy, phía sau chính viện chợt vang lên một tiếng “bịch!” rất lớn.

Rồi là tiếng r*n rỉ:

— "Ai da... Cái thân già này thật là..."

Hạ Thược giật mình, nhận ra tiếng phát ra từ trong viện chính, không nói hai lời, liền sải bước chạy tới...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play