Anh Vinh châm điếu thuốc, mấy gã theo sau bắt đầu dùng gậy gộc đập mạnh lên đầu xe tải, còn thằng tóc vàng thì chạy đến cửa sổ ghế lái đập rầm rầm, gằn giọng:
Xuống xe! Xuống ngay!

Tần Húc quý chiếc xe của mình như vàng, thấy bọn chúng làm vậy thì nổi điên, lập tức vớ lấy thanh sắt trong xe nhảy xuống, vung một phát hất văng thằng tóc vàng ngã lăn.

Tránh hết ra! Ai làm xước xe tôi thì đừng mong yên thân!

Thằng tóc vàng tức điên:
“Mày dám đánh tao à? Anh em, lên!

Nó bò dậy giơ gậy lên định đập vào đầu Tần Húc, mấy tên còn lại cũng không ngần ngại lao vào.
Tần Húc không khách sáo, quật mạnh thanh sắt vào tay nó, khiến nó hét lên đau đớn, gậy tuột khỏi tay. Tần Húc thừa dịp thoát ra, chạy cách xe khoảng chục mét mới dừng lại đánh trả.

Trong xe, Đỗ Lâm nghe thấy xe dừng thì tim nhảy lên một nhịp. Lúc nghe thấy tiếng ẩu đả bên ngoài, dây thần kinh vừa buông lỏng lập tức căng lại. Cô ghé sát tai hỏi Lâm Tĩnh:
Gặp cướp à? Sao dám ngang nhiên vậy?

Lâm Tĩnh run như cầy sấy, lắp bắp:
Không… không phải… Vừa rồi… là… là Triệu Nhị…

“Ai là Triệu Nhị?” – Đỗ Lâm không hiểu.

Lâm Tĩnh khóc, níu chặt tay cô:
“Là cái thằng tóc vàng thích em ấy, bọn họ đuổi tới rồi!”

Trong đầu Đỗ Lâm như có tiếng ong ong, là cái thằng tóc vàng đó? Cô vừa trốn chưa được bao lâu, mới mười, hai mươi phút? Đã bị đuổi kịp rồi sao?

Lâm Tĩnh tuyệt vọng khóc nấc:
Mình… mình trốn im… còn hi vọng không? Biết đâu… biết đâu bọn nó không tìm thấy…

Lời nói đầy tuyệt vọng, nhưng Đỗ Lâm lại nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, tiếng gậy đập vào người vang rõ ràng. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc cô bỗng trở nên tỉnh táo.

Cô không thể trốn!

Anh Tần chỉ có một mình, bị mấy người vây đánh, chắc chắn sẽ gặp chuyện. Anh chỉ vì lòng tốt cho công nhân nghỉ lễ, một mình đi làm, giờ lại vì hai người họ mà bị vạ lây.

Chính xác hơn là vì cô. Ý tưởng trốn trên xe là của cô. Cô đã kéo anh Tần vào chuyện này!

Đỗ Lâm lập tức bò dậy, chân tê rần suýt ngã xuống, vịn lấy thùng hàng đứng thở, trước mắt tối om không thấy gì, chỉ có thể lần mò theo cảm giác mà bò tới.

Lâm Tĩnh túm chặt lấy áo cô, nức nở:
Đừng ra ngoài, chị ơi… chị đừng đi…

Đỗ Lâm nghiến răng:
“Không ra ngoài, anh ấy sẽ bị đánh chết. Lâm Tĩnh, mình không thể vô ơn được.”

Chân cô cuối cùng cũng hồi phục, lập tức bò nhanh về phía trước. Lâm Tĩnh phía sau buông tay ra.

Từ nhỏ, Đỗ Lâm sống với mẹ, từng bị bắt nạt không ít, từ năm bảy tuổi đã học cách tự bảo vệ mình, bị đánh thì đánh trả. Động tác của cô gọn gàng nhanh nhẹn, vài bước đã nhảy xuống xe. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khác hẳn tưởng tượng.

Tần Húc không hề bị vây đánh, ngược lại Triệu Nhị và một tên khác nằm lăn ra đất không dậy nổi, mấy kẻ còn lại cũng chỉ đánh ngang ngửa với anh!

Đỗ Lâm trợn mắt kinh ngạc, đúng lúc đó Triệu Nhị thấy cô, chỉ tay hét lớn:
Anh Vinh, người ở đây! Chính cái thằng khốn này giành người của tụi mình!

Triệu Nhị lảo đảo đứng dậy, nhặt gậy xông về phía cô, gầm lên:
“Lâm Tĩnh đâu?”

Tần Húc nhìn thấy Đỗ Lâm đứng cạnh xe thì sững người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Anh vừa mất tập trung thì bị một cú đập sau đầu, vội vàng quay lại đánh trả.

Đỗ Lâm giật mình, xông tới đạp thẳng vào bụng Triệu Nhị, giật lấy cây gậy đập mạnh vào đầu gối hắn. Hắn hét lên thảm thiết, cô không dừng lại một giây, lao thẳng vào đám người, nhắm ngay đầu gối mà giáng gậy. Hai tên không kịp phòng bị quỳ sụp xuống, bị Tần Húc đá vào mạn sườn nằm bẹp dưới đất.

Tần Húc đá xong thì loạng choạng, Đỗ Lâm lập tức chắn trước mặt anh, gằn giọng:
Không liên quan đến anh ấy! Là tôi trốn trên xe, các người muốn bắt thì bắt tôi, tha cho anh ấy!

Anh Vinh nhả khói thuốc, bước lên với cây gậy trong tay, cười nhạt:
“Tha cho anh ta? Người của tao bị thương mấy đứa rồi, còn muốn đi?”

Hắn phẩy tay, đám người lập tức lùi ra sau. Đỗ Lâm thấy Tần Húc chao đảo thì đỡ lấy anh. Tần Húc cao hơn cô nửa cái đầu, cau mày nhìn xuống, trong mắt toàn là khó hiểu.

Anh Vinh cười khẩy:
Tần tổng đúng không? Giữa ngày lễ lại dắt người của tôi đi, còn đánh người, tôi cũng chẳng làm khó. Để lại mười ngàn coi như tiền thuốc, rồi để anh em tôi đấm vài cái xả giận, vậy là huề.

Tần Húc sờ sau đầu, đau đến suýt chửi thề, trước mắt hơi mờ mịt, tình huống này càng khiến anh choáng hơn:
“Mấy người không phải người của lão Lưu? Rốt cuộc là ai?”

Đỗ Lâm áy náy nói:
“Thật sự xin lỗi. Họ làm đa cấp, bắt cóc tôi, tôi trốn và trốn lên xe anh, mới liên lụy anh bị đánh, thật xin lỗi.”

Bây giờ nhiều người thế này, cô không chạy được, Tần Húc cũng không thoát thân. Nhưng cô không thể để anh bỏ tiền rồi còn bị đánh. Cô nhìn thẳng anh Vinh nói:
Không liên quan đến Tần tổng, để anh ấy đi. Tiền và vụ đòn để tôi chịu. Tôi đi với các anh.

Dù sao quay về cũng bị giám sát chặt, không trốn nổi, vậy thì liều bán hàng, làm quản lý.

Triệu Nhị vội hỏi:
Lâm Tĩnh đâu? Cô ta trốn đâu rồi?

Lâm Tĩnh sợ run cầm cập, tay chân mềm nhũn, mãi mới bò xuống khỏi xe. Cô tuyệt vọng cúi đầu nói:
Tôi ở đây.

Cô khóc rồi cúi đầu thật sâu với Tần Húc:
Xin lỗi, Tần tổng.

Sau đó quay sang anh Vinh, nghẹn ngào:
“Anh Vinh, tôi… tôi với chị Đỗ Lâm cùng chịu.

Lâm Tĩnh khóc đến đỏ hoe cả mắt, vóc người vốn đã gầy, giờ bùn đất bám đầy, tóc tai rối bù, nhìn thê thảm đến đáng thương.

Đỗ Lâm lòng bỗng trào lên một cơn tức giận, quát lớn:
“Đừng có gọi hắn là 'anh Vinh' gì hết! Hắn xứng đáng làm anh cái khỉ gì, ngay cả đám đàn em cũng không quản nổi, suốt ngày để tụi nó ức hiếp tụi mình. Nếu không phải thằng Triệu Nhị ép em theo hắn, tụi mình có phải trốn chạy thế này không?

Còn nói chỉ bán hàng, không làm chuyện khác? Phi! Tôi thấy bọn mày chính là hang sói chuyên ép người ta bán thân!

Hôm nay có chạy không thoát tôi cũng nhận, người Đông Bắc tụi tôi đã nói là làm, tôi nói tôi chịu thì tôi chịu, chuyện này không liên quan tới anh Tần, tôi không thể liên lụy anh ấy.

Nếu không thì...”

Đỗ Lâm ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng người bên cạnh anh Vinh: “Tôi chết luôn ở đây, để xem công an có dẹp được ổ của tụi mày không!”

Anh Vinh vừa chạm vào ánh mắt cô liền giật mình. Đỗ Lâm lúc này đúng kiểu cá chết lưới rách, chẳng sợ gì cả.

Lâm Tĩnh sợ đến bật khóc, loạng choạng chạy tới kéo tay Đỗ Lâm, “Chị, chị Lâm…”

Anh Vinh mất mặt, quát lạnh:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Mấy tên đàn em liếc nhau rồi lúng túng nói nhỏ về chuyện Triệu Nhị nhắm trúng Lâm Tĩnh, ép cô đi theo hắn, còn gọi người đánh cô để uy hiếp. Sắc mặt anh Vinh lập tức tối sầm lại.

Truyền bá đa cấp thì cũng chỉ là lừa người, hạn chế tự do, bị bắt còn có thể tính là tội nhẹ. Nhưng đánh người, cưỡng hiếp thì lại là chuyện khác – đó là đại tội.

Hắn đã dặn kỹ bao lần, ngay cả khi bắt được người chạy trốn cũng chỉ được đánh vài cái hù dọa cho xong. Vậy mà thằng Triệu Nhị này lại kéo hắn xuống nước. Muốn ép người ta phản kháng à? Thỏ bị ép cũng cắn người, đừng nói là con người!

Không muốn đẩy sự việc đi quá xa, anh Vinh nhíu mày nhìn Đỗ Lâm, vung tay cho người dẹp chiếc xe tải ra.

Đỗ Lâm muốn dìu Tần Húc về phía xe, trong lòng nặng trĩu, áy náy nói:
“Anh Tần, thật sự xin lỗi, nếu có cơ hội, sau này tôi sẽ đền bù.”

Tần Húc lúc này đã đỡ choáng hơn, đứng lại không đi nữa, sắc mặt lạnh lẽo hơn ban nãy, hỏi:
“Bọn này bắt các cô đi truyền bá đa cấp, còn ép bán thân?”

Triệu Nhị và bọn kia lập tức gào lên phản bác, còn Đỗ Lâm thì cố tình nói quá lên một chút, để anh Vinhnhận ra mức độ nghiêm trọng, cũng là để giảm nhẹ hậu quả vì trốn thoát, và khiến Triệu Nhị sau này không dám ép cô nữa. Không ngờ Tần Húc lại tưởng thật hết.

Cô sốt ruột đẩy nhẹ anh, “Anh mau đi đi, bọn chúng biết anh là ai rồi, đừng dính vào chuyện này nữa, tránh rước họa. Mau lên!”

Tần Húc lại đẩy cô sang một bên, trầm giọng nói:
“Hai người mau lên xe, tôi ghét nhất mấy loại cặn bã!”

Vừa dứt lời, anh lập tức lao vào đánh tiếp. Tuy đầu vẫn còn choáng, nhưng tay chân vẫn linh hoạt, cây ống thép vung lên mạnh mẽ như gió cuốn. Đến cả anh Vinh cũng bị ép phải ra tay. Bảy tám người vây đánh anh, vậy mà anh vẫn không rơi vào thế yếu.

Đỗ Lâm kinh ngạc, rồi lại mừng rỡ.

Tần Húc chịu giúp mà còn đánh hay thế, vậy thì còn sợ gì nữa?

Cô lập tức quay sang vỗ vai Lâm Tĩnh, “Em mau lên xe, đừng để bị bắt lại.” Nói xong siết chặt cây gậy, xông vào trận chiến. Cô chỉ nhắm vào điểm yếu của đối thủ mà đánh, không phòng thủ, như thể không cần mạng sống.

Cô đã nhìn ra, anh Vinh có cố kỵ, không muốn gây lớn chuyện, không muốn có người chết, không muốn phạm tội quá nặng.

Đã thế, kẻ liều mạng mới là đáng sợ. Cô hôm nay chính là người đó!

Đám Triệu Nhị đã đỏ mắt vì đánh nhau, nhưng một mình Tần Húc đã đủ gây khó khăn, giờ thêm một Đỗ Lâm không sợ chết, bọn chúng trúng gậy càng lúc càng nhiều.

Anh Vinh vừa giận vừa lo, nhưng lại sợ gây hậu quả lớn, chỉ dám hô:
“Bắt sống tụi nó! Giữ lại!”

"Bắt" và "đánh chết" khác nhau rất nhiều, đám đàn em không dám ra tay mạnh, chẳng bao lâu đã bị Tần Húc và Đỗ Lâm đánh ngã gần hết.

Đỗ Lâm chân mềm nhũn ngã xuống đất, Tần Húc vừa định đỡ thì cô lại nghiến răng chống dậy, kéo tay anh hỏi:
“Có dây thừng không? Trói tụi nó lại!”

Cô ghé tai anh thì thầm, “Anh Tần, anh có dám báo công an không?”

Báo công an là chuyện lớn, Đỗ Lâm không chắc anh dám dấn thân vào vụ này.

Tần Húc tai nóng ran, khẽ ho một tiếng rồi đáp:
“Dám, trên xe có dây.”

Đỗ Lâm lập tức chạy lên xe lấy dây thừng. Lâm Tĩnh vừa mừng vừa sợ cũng theo xuống giúp, Đỗ Lâm bảo cô dùng cách trói heo để trói cho chắc.

Trong lúc trói người, Đỗ Lâm vẫn cẩn thận để ý – đám người này không ai bị thương nặng, chỉ là đau quá mà không đứng dậy nổi. Cô thở phào. Không có thương tích nghiêm trọng, thì cô và Tần Húc chắc chắn là bên bị hại, sẽ không bị vạ lây.

Tần Húc gọi cảnh sát xong, đi tới nhìn hai cô gái ngồi bệt dưới đất, hỏi:
“Các cô không sao chứ?”

Ánh mắt anh dừng lại lâu hơn ở Đỗ Lâm – đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái đánh nhau giỏi đến vậy, đúng là quá lợi hại. Nhưng người thì gầy nhỏ, không biết trúng bao nhiêu gậy có bị thương nặng không.

Đỗ Lâm lắc đầu, “Chỉ trầy da ngoài thôi, không sao cả. Anh Tần, anh thì sao?”

Tần Húc lại sờ sau đầu, giơ tay ra xem:
“Không chảy máu, không sao.”

Lâm Tĩnh là người bị nhẹ nhất, mấy vết bầm đều do bị đánh trước đó. Cô vội vàng đỡ Đỗ Lâm và Tần Húc ra ngồi nghỉ, cảm kích nói:
“Cảm ơn anh Tần đã cứu tụi tôi! Anh Tần, chị Đỗ Lâm, hai người là ân nhân của em, đại ân nhân!”

Đỗ Lâm không thể vui vẻ như vậy được. Nếu bọn họ lặng lẽ trốn thoát, cùng lắm chỉ bị rủa vài câu, ổ nhóm đa cấp cũng chỉ đổi chỗ, không tìm ai tính sổ. Nhưng bây giờ thì khác – bọn chúng biết Tần Húc là ai. Nếu ổ đó không bị triệt phá tận gốc, cô nợ anh Tần là nợ rất lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play