Tình hình trong điện dường như trở nên căng thẳng. Đặc biệt, Thẩm Như Nhân nghe lời Hoàng hậu, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Xưa nay ở Giang Nam, người nhà vẫn gọi nàng là Nhân nhi. Nàng không ngờ vừa đến kinh thành, ngay cả cái tên này cũng không được giữ.
Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, chỉ cần vô tình chạm đến uy quyền của người trên cao, đó đã là tội lớn, dù nàng chẳng hề sai.
Nàng mím chặt môi, dáng vẻ nhu nhược cúi đầu, như thể chịu đựng nỗi ủy khuất lớn lao, nhưng vẫn không dám mở miệng nói gì.
Lạc Y Nhi khẽ xoay chén trà trong tay, ánh mắt lướt qua Thẩm Như Nhân rồi thu lại. Đôi mắt nàng lóe lên ý cười nhàn nhạt, thoáng qua trong tích tắc. Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó cất giọng thanh lịch, hào phóng: “Điện hạ không cần nghiêm khắc như vậy. Thẩm cô nương vừa mới vào kinh, đâu cố ý làm sai.”
Sắc mặt lạnh lùng của Phương Cẩn Lăng khẽ dịu đi. Hắn thấp giọng ừm một tiếng, hờ hững thu ánh mắt về, không nói thêm lời nào. Nhưng thái độ rõ ràng đứng về phía Lạc Y Nhi khiến sắc mặt Hoàng hậu đổi thay mấy lần. Thẩm Như Nhân cúi đầu, chẳng ai đoán được nàng ta đang nghĩ gì.
Lạc Y Nhi chậm rãi nhếch môi, nụ cười càng thêm sâu. Hoàng hậu nhìn mà bực dọc, ánh mắt lạnh đi. Trong lòng bà thầm trách Thẩm Như Nhân. Bà vốn muốn làm Lạc Y Nhi khó chịu, nào ngờ lại để nàng chiếm thế thượng phong. Nhìn thái độ của Phương Cẩn Lăng, Hoàng hậu càng thêm tức giận, dứt khoát lên tiếng:
“Thẩm cô nương mới vào kinh, chẳng có người thân cận nào ở đây. Bổn cung định để nàng ấy lưu lại Tĩnh Vương phủ một thời gian.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT