Trước mặt Lạc Y Nhi, gương mặt nữ tử ửng hồng, nàng đứng ngay trước Phương Cẩn Lăng, chỉ cao đến vai hắn. Dường như chỉ cần hắn vươn tay, đã có thể ôm nàng vào lòng. Hôm nay, hiếm thấy Lạc Y Nhi mặc hồng y nhung, càng làm nổi bật vẻ đẹp tựa hoa sen rực rỡ, da trắng như ngọc.
Ánh mắt Phương Cẩn Lăng sáng rực, như muốn nhìn thấu nàng. Lạc Y Nhi có chút không tự nhiên, khẽ đưa tay vuốt một lọn tóc bên má ra sau tai, quay đầu đi, cố che giấu gương mặt hơi nóng. Trong khoảnh khắc mơ hồ, nàng nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng.
Có lẽ không khí trở nên quá kiều diễm, Lạc Y Nhi xoay người trước, để lại cho hắn một bóng lưng uyển chuyển. Nàng cất giọng nhẹ nhàng, âm cuối khẽ run:  
“Ta dẫn điện hạ tùy ý dạo bước. Rừng mai của Hầu phủ tuy không sánh bằng vương phủ, nhưng cũng có vài phần đáng xem.”
Phương Cẩn Lăng đứng sau lưng, ý cười chưa tan:  
“Đều được.”
Đường đá xanh vừa qua trận tuyết, hơi trơn trượt. Lạc Y Nhi bước đi chậm rãi, trong lòng muốn đến rừng mai, sai người thu dọn cây đàn. Phương Cẩn Lăng lặng lẽ theo sau. Khi đến nơi, nàng quay đầu, định dặn hạ nhân mang đàn đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play