Nha hoàn Hồng Đậu vén rèm bước vào, khẽ cúi người bẩm: “Tiểu thư, nhị tiểu thư nói vườn thược dược đang nở rộ, sai người đến mời tiểu thư qua thưởng hoa.”

Lạc Y Nhi liếc nhìn mặt trời đã lên cao ngoài trời, nhướng mày hỏi: “Bây giờ sao?”

Hồng Đậu cười tươi: “Nhị tiểu thư dạo này có vẻ hơi sốt ruột.”

Nghe vậy, mọi người trong phòng đều hiểu ý. Hầu phủ có năm vị tiểu thư, tiểu thư nhà mình đứng hàng thứ ba, là đích nữ duy nhất. Ba năm trước, Thánh thượng đột nhiên ban chỉ, tứ hôn cho Lạc Y Nhi với Tĩnh Vương, định hôn kỳ sau khi nàng cập kê. Trong khi đó, nhị tiểu thư Lạc Phù lớn hơn nàng hai tuổi, sắp đến tuổi cập kê, nên không tránh khỏi sốt sắng.

Di nương của Lạc Phù tuy được Hầu gia sủng ái đôi phần, nhưng việc hôn sự của nàng ấy lại nằm trong tay Sở thị. Vì thế, mấy ngày nay, Lạc Phù gần như ngày nào cũng đến Vân Hà Uyển. Là đích nữ, Lạc Y Nhi thường được các danh môn quý nữ mời dự yến tiệc. Nếu Lạc Phù có thể theo nàng tham dự vài buổi, quen biết con cháu quan lớn, đó là điều tốt nhất. Dù không được vậy, chỉ cần Lạc Y Nhi nói tốt vài câu với Sở thị, cũng đã là lợi ích lớn.

Lạc Y Nhi khẽ cười, chậm rãi ăn hết bát đá bào trong tay, rồi đứng dậy: “Đi thôi, đừng để Nhị tỷ chờ lâu.”

Linh Lung đỡ nàng đứng lên. Vừa ra khỏi cửa, ánh nắng gay gắt chiếu lên mặt, khiến Lạc Y Nhi khẽ nhíu mày. Linh Lung thấy nàng mím môi, không khỏi càu nhàu: “Nhị tiểu thư thật biết chọn thời điểm.”

Nếu là buổi chiều mát mẻ thì còn đỡ, chứ giữa trưa nắng nóng thế này, ai lại đi ngắm hoa.

Hồng Đậu vội lấy một chiếc ô giấy từ trong phòng, che cho Lạc Y Nhi. Nàng khẽ liễm mi, không nói gì thêm, bước thẳng về phía hoa viên.

Từ xa, Lạc Y Nhi trông thấy hai nữ tử đang ngồi trong đình hóng gió giữa rừng trúc. Nàng khẽ dừng bước, nhận ra không có bóng dáng Đại tiểu thư Lạc Thiến – nữ chính trong sách. Lòng nàng thoáng mất hứng, cộng thêm cái nóng gay gắt, khiến nàng có chút bực bội. Tuy vậy, nàng vẫn giữ nụ cười dịu dàng, bước về phía đình.

Thấy nàng đến, Lạc Phù và nữ tử bên cạnh vội đứng dậy. Lạc Phù thở phào, ngượng ngùng nói: “Trời nóng thế này mà còn bắt Tam muội ra ngoài, là tỷ tỷ chọn thời điểm không tốt.”

Lạc Y Nhi ngồi xuống, liếc nhìn nữ tử phía sau Lạc Phù, mỉm cười đáp: “Không sao, Nhị tỷ đã sai người mời, muội muội tất nhiên phải đến.”

Lạc Phù vui vẻ ngồi xuống. Nữ tử kia khẽ cúi người chào Lạc Y Nhi, rũ mắt nói: “Tam tỷ.”

“Tứ muội.” Lạc Y Nhi gật đầu, ánh mắt mang ý cười dịu dàng. So với Lạc Phù luôn muốn trèo cao, nàng thực ra chú ý hơn đến Lạc Dụ – người luôn lặng lẽ đi sau Lạc Phù, ít nói nhưng tâm cơ sâu sắc. Người như vậy, một khi tính toán, mới thực sự khiến người khác kinh sợ.

Ngồi một lát, Lạc Y Nhi hơi khó hiểu, hỏi: “Sao không mời cả Đại tỷ và Ngũ muội cùng đến?”

Nụ cười trên mặt Lạc Phù cứng lại. Ngũ muội Lạc Anh tuy nhỏ tuổi nhưng đầy mưu mẹo, hễ có lợi ích gì, nàng ta đều muốn chia phần. Lạc Phù không thích ở cùng nàng ta. Còn Đại tỷ Lạc Thiến, nàng thậm chí không nghĩ đến. Tuy nhiên, nàng không thể nói thẳng, bèn bưng bát đá bào, giải thích: “Ngũ muội không chịu được nóng, còn Đại tỷ đang dưỡng bệnh, nên ta không mời các nàng.”

Lạc Y Nhi mỉm cười gật đầu. Lạc Phù thở phào, định bóng gió hỏi nàng gần đây có yến tiệc nào không, nhưng Lạc Y Nhi nói nhiều mà không nhắc đến điều nàng mong muốn. Lạc Phù khó giấu vẻ thất vọng, nhưng không dám hỏi thẳng.

Lạc Y Nhi rũ mắt, giả vờ không thấy thần sắc của Lạc Phù. Với tính cách này, Lạc Phù còn muốn lợi dụng nàng sao? Trời nóng khiến nàng khó chịu, nàng nhíu mày, nói: “Thời tiết nóng quá, Nhị tỷ, muội xin phép về trước.”

Lạc Phù ấp úng, không dám ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng rời đi, rồi bực dọc ném bát đá bào trong tay. Lạc Dụ vẫn như người vô hình, lặng lẽ uống trà, không nói một lời. Lạc Phù bực bội trừng nàng, nghĩ rằng đã cố ý gọi nàng đến, vậy mà chẳng giúp được gì, đúng là vô dụng.

Về đến Vân Hà Uyển, sau khi dùng bữa trưa, Lạc Y Nhi hỏi Linh Lung: “Sau khi ta đi, Nhị tỷ phản ứng thế nào?”

Linh Lung đáp: “Nghe nói nhị tiểu thư tỏ thái độ với tứ tiểu thư, rồi đi thẳng đến chỗ Khâu di nương. Còn tứ tiểu thư ngồi thêm một lúc trong đình mới rời đi.”

“Vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy,” Lạc Y Nhi nghe xong, không để tâm lắm. Với nàng, Lạc Phù không đáng để tốn tâm tư.

Nàng ngồi trên sập gỗ đàn hương khắc hoa văn, ánh mắt dừng lại trên một chiếc hộp nhỏ trên bàn trang điểm, thần sắc thoáng dao động. Nàng dời mắt, hỏi: “Bên Đại tỷ thế nào? Thật sự bị bệnh sao?”

Linh Lung cúi đầu đáp: “Đại phu trong phủ đã xem qua, nói Đại tiểu thư suy nghĩ quá nhiều, uống vài thang thuốc sẽ khỏi.”

Lạc Y Nhi nghiêng đầu, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: “Đại tỷ bệnh lâu như vậy, Thanh di nương là mẫu thân ruột, sao không thấy lo lắng chút nào?”

Linh Lung khẽ cúi đầu: “Thanh di nương ở trong phủ nhiều năm, khó tránh khỏi có vài người đáng tin.”

Lạc Y Nhi rũ mắt, giọng nhẹ nhàng: “Thanh di nương ăn chay niệm Phật đã lâu, không nên ra ngoài. Hãy trông chừng Lê Viên cẩn thận, ta không muốn người ở đó nhận được tin tức không nên biết.”

Lê Viên là nơi ở của Thanh di nương. Hầu gia chỉ đến đó một lần khi Lạc Thiến ra đời. Nhiều năm qua, Thanh di nương hiếm khi rời Lê Viên. Người nhớ đến bà ấy, ngoài Lạc Thiến, chỉ có Sở thị và Lạc Y Nhi. Lạc Y Nhi chú ý đến Thanh di nương vì bà ấy là mẫu thân của nữ chính, còn Sở thị thì hận bà ấy.

Khi xưa, Thanh di nương là nha hoàn thân cận của Sở thị. Lúc Sở thị mang thai con trai thứ hai, Thanh di nương lén bò lên giường Hầu gia. Sở thị vốn rất tin tưởng bà ấy, nên khi phát hiện sự việc, bà tức giận đến sinh non. Con trai thứ hai sinh ra yếu ớt, khiến Sở thị hận Thanh di nương thấu xương. Hầu gia vì chuyện này cũng áy náy với Sở thị, từ đó không gặp Thanh di nương nữa, thậm chí đối với Lạc Thiến – trưởng nữ – cũng chẳng màng quan tâm.

Dù Thanh di nương kêu oan, nói mình không cố ý, nhưng Sở thị sinh non vì bà ấy là sự thật. Chẳng ai muốn biết chân tướng năm đó.

Trong khi Lạc Y Nhi nghĩ về chuyện cũ của Thanh di nương, tại Lạc Vân Các, Lạc Thiến đang dặn dò người hầu, muốn đến Lê Viên một chuyến.

Lạc Thiến lạnh lùng nhìn Thanh Linh bận rộn, lòng thầm nghĩ không ra vì sao nàng ta phản bội mình. Trước đây không hề có dấu hiệu, khiến nàng trở tay không kịp. Nàng không biết Thanh Linh lúc này có chân thành hay không, nhưng không dám tin tưởng nàng ta nữa.

Lạc Thiến chưa đến Lê Viên, tin tức đã truyền về Vân Hà Uyển. Lạc Y Nhi nheo mắt, tự hỏi liệu mình đoán sai? Chẳng lẽ Thanh di nương và nữ chính không liên lạc nhiều? Nàng cố nhớ lại cốt truyện về Thanh di nương trong nguyên tác, nhưng thời gian đã lâu, nàng không nhớ rõ. Dù vậy, nàng nghĩ, cẩn thận một chút luôn là tốt nhất.

Tại Lê Viên, người hầu nghênh đón Lạc Thiến. Thanh di nương đã đợi sẵn ở cửa, thấy nàng liền vui mừng kéo tay, quan sát kỹ lưỡng. Thấy Lạc Thiến trông khỏe mạnh, tinh thần tốt hơn trước, bà thở phào: “Thấy con không khổ sở, di nương yên tâm rồi.”

Nhìn Thanh di nương gầy gò, ánh mắt đầy vui mừng, Lạc Thiến cảm thấy mắt cay cay. Sở thị vốn chu đáo, nên không để Lạc Thiến thiếu thốn gì. Nàng được ăn mặc như các thứ nữ khác, nhưng Thanh di nương mới là người bị nhằm vào. Cả Lê Viên chỉ có bà và ba nha hoàn.

Lạc Thiến vì tính nhút nhát, sợ Sở thị giận lây, hiếm khi đến thăm mẫu thân. Nàng kìm nén cảm xúc, không muốn bà lo lắng, kéo tay bà vào phòng, mỉm cười: “Con vẫn tốt, di nương khỏe không?”

“Khỏe, di nương rất khỏe, chỉ lo cho con,” Thanh di nương ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng vui vì nữ nhi thân cận. Sau một thoáng do dự, bà hỏi: “Mấy hôm trước, con sai người đưa tin hỏi trong phủ có ai đáng tin không, là ý gì?”

Lạc Thiến im lặng một lúc, không nói sự thật, chỉ thấp giọng: “Con sắp cập kê, di nương nghĩ phu nhân sẽ chọn cho con một mối hôn sự tốt sao?”

Thanh di nương ngẩn ra, đáp: “Phu nhân không phải người bạc đãi thứ nữ.”

“Di nương có chắc phu nhân đối xử với con như các thứ nữ khác không?” Lạc Thiến không chịu nổi vẻ yếu đuối của bà, đột nhiên ngẩng đầu chất vấn.

Thanh di nương sững sờ, rồi miễn cưỡng cười: “Là di nương liên lụy con.”

Thấy bà cẩn thận với mình, Lạc Thiến chua xót, mở miệng nhưng không nỡ ép bà thêm: “Là con không tốt, di nương đừng nghĩ vậy.”

Thanh di nương nhìn thời gian, vội nói: “Con chờ di nương một chút.”

Lạc Thiến nhìn bà vào phòng trong, nhắm mắt thở dài. Khi bà trở ra, tay cầm một chồng y phục, ánh mắt thoáng vẻ lấy lòng: “Đây là y phục di nương may cho con, mang về nhé.”

Thanh di nương đưa y phục cho nàng, không dám giữ lâu, sợ Sở thị biết bà thân cận với Lạc Thiến sẽ gây bất lợi. Lạc Thiến nắm chặt y phục, nghẹn ngào nói: “Di nương giữ sức khỏe.” Rồi vội quay đi, sợ không kìm được nước mắt. Nàng mang quá nhiều uất ức, nhưng không dám thổ lộ, dù là với mẫu thân ruột thịt.

Về đến phòng, sau khi đuổi hết người hầu, Lạc Thiến cầm tờ giấy rơi ra từ y phục, cuối cùng không kìm được, gục xuống bàn khóc nức nở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play