Lạc Y Nhi bị Khánh Nhã đánh thức. Lúc này, sắc trời đã dần tối, trong phòng thắp một ngọn đèn, ánh sáng ấm áp xuyên qua chụp đèn, lan tỏa khắp không gian. Giọng Khánh Nhã từ bên ngoài vọng vào. Lạc Y Nhi mở mắt, thoáng ngẩn ra nhìn quanh căn phòng một lát, rồi mới sực nhớ, bọn họ đã rời kinh thành, nhưng vẫn chưa rõ đang ở nơi nào.
Trong phòng chỉ có Phán Tư đang túc trực. Thấy nàng tỉnh, Phán Tư vội bước tới đỡ nàng ngồi dậy. Lạc Y Nhi khẽ hỏi, giọng mang chút nghi hoặc: “Đây là nơi nào?”
Phán Tư đáp: “Nghe nói là một trấn nhỏ ở biên quan Dự Châu.”
Phán Tư chưa từng rời kinh thành, chỉ khi đội ngũ dừng chân, nàng nghe người khác nói với Tĩnh Vương, mới nhớ kỹ điều này.
Lạc Y Nhi gật đầu, bên ngoài giọng Khánh Nhã vẫn không ngừng vang lên. Nàng xoa chân mày, bật cười: “Mau mời công chúa vào.”
Nàng nghiêng đầu nhìn quanh, nhận ra đây hẳn là một khách điếm bình dân. Cách bài trí và chiếc sập trong phòng đều đơn sơ, không chút quý giá. Lạc Y Nhi chỉ liếc qua đã cảm nhận được sự giản dị của nơi này.
Khánh Nhã bước vào, thần sắc trên mặt không hẳn là vui, cũng chẳng hẳn buồn. Nàng ngồi xuống bên Lạc Y Nhi, giọng điệu như làm nũng, oán trách: “Nơi này lạnh lẽo quá, chẳng những chỗ ở đơn sơ, mà ngoài kia cũng chẳng chút náo nhiệt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play