Lạc Y Nhi khẽ thu hồi ánh mắt, đuôi mày thoáng hiện một chút châm chọc. Nàng không nói lời nào, chỉ thầm lặng lẽ buông ba chữ “Tào di nương”, khiến Lạc Dụ như bị điểm trúng yếu huyệt, cứng người không thể động đậy.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lạc Dụ liếc nhìn Thẩm Như Nhân. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát. Lạc Dụ khẽ nâng tay, ngón tay thon dài lướt từ khóe mắt xuống gò má, như một động tác vô tình. Một lát sau, nàng cúi mắt, đứng ngoài cuộc, không chút hành động.
Thẩm Như Nhân thấy Cảnh Đế đã hạ quyết tâm, nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, bất chợt ngẩng gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, rơi xuống nền đá lạnh lẽo.
Cảnh Đế định mở lời, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ông khựng lại. Trong khoảnh khắc hoảng hốt, ông như thấy lại hình ảnh Ngu phi năm xưa, khi bà chắn kiếm cho ông, khi bà khó khăn sinh hạ Lăng nhi, nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ. Ông bất giác nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, tâm tư thoáng chốc rối loạn. Một lúc sau, ánh mắt ông lướt qua Hoàng hậu trên sập, khép hờ mắt, trầm giọng ban hai đạo ý chỉ:
“Thẩm tiệp dư không phân biệt tôn ti, giáng làm hoa dung, bế môn sám hối ba tháng.”
“Hoàng hậu bệnh mà băng thệ, truy phong làm Đức Ý Thánh Hoàng hậu, an táng vào hoàng lăng, không được sơ suất.”
Chỉ hai câu ngắn gọn, Cảnh Đế đã định đoạt kết cục. Hoàng hậu chỉ đơn thuần bệnh mà băng thệ, không liên quan đến bất kỳ ai. Thẩm Như Nhân cuối cùng chỉ bị giáng một cấp, nhưng trong hậu cung, địa vị chẳng qua chỉ là một câu thánh chỉ. Nàng từng được sủng ái, ngày sau muốn thăng vị, cũng chỉ cần một đạo ý chỉ mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play