Bên đình hóng gió, mọi người đang trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng hòa hợp. Lạc Y Nhi đã nhấp ba chén trà Vân Vụ, nhưng vẫn chưa thấy Lạc Thiến trở lại. Nàng khẽ đảo mắt qua đám đông, mỉm cười hỏi Khánh Nhã: “Hôm nay An Như quận chúa chưa đến sao?”
Khánh Nhã nhìn quanh, không thấy người, cũng hơi ngạc nhiên: “Trước đó trong phủ có người nói nàng ta đã đến, chắc là đi dạo nơi khác rồi.”
Nàng nhấp một ngụm trà, lén liếc Phương Cẩn Du, rồi ghé sát tai Lạc Y Nhi, nhỏ giọng: “Này, chẳng lẽ nàng ta không biết Ngũ hoàng huynh đến? Nếu không, với tính tình của nàng ta, sao nỡ đi chỗ khác chứ.”
Lạc Y Nhi vốn đang bình thản lắng nghe, nhưng thấy Khánh Nhã càng nói càng quá, liền trừng mắt nhìn nàng, khẽ trách: “Nói chuyện không giữ ý tứ, không sợ người khác nghe được sao.”
Khánh Nhã nắm tay nàng lắc nhẹ, nét mặt thanh nhã nở nụ cười, lẩm bẩm: “Nàng ta dám làm, còn không cho người khác nói sao.” Dù nói vậy, đáy mắt nàng không khỏi lộ chút hâm mộ. Thực ra, đôi lúc nàng cũng muốn như An Như, thẳng thắn bày tỏ tâm ý với người trong lòng, nhưng nàng lại không đủ can đảm.
Vừa dứt lời, nàng chợt thấy một bóng hồng y bước nhanh về phía đình. Khánh Nhã khẽ cười: “Xem kìa, đến rồi.”
Lạc Y Nhi quay đầu nhìn theo hướng ấy, lòng đã hiểu, cũng mỉm cười dịu dàng, không quên dặn Khánh Nhã: “Thu liễm một chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT