Lộ Vấn Nghiên toàn tâm toàn ý chạy qua cầu độc mộc, vừa đặt chân lên đầu cầu mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay đầu nịnh nọt Nhược Trinh: “Tiễn thủ của tỷ nhanh mà chuẩn thật đấy!”
Nhược Trinh đã sớm nhận ra nam tử áo đen tên “Bạch Bạch” kia dường như không muốn thể hiện thực lực trước mặt Lộ Vấn Nghiên, chỉ mỉm cười không đáp, cùng nàng bước ra khỏi trận môn.
Những người qua ải trước đều đang đợi bên ngoài. Vừa thấy họ, Hoài Tân và Vương Trình liền đi tới, mấy người cùng kéo nhau tới một góc khuất trò chuyện.
“Vừa rồi tỷ nói những người khác sẽ không sao cả, là ý gì vậy?” Lộ Vấn Nghiên quay sang hỏi Nhược Trinh. Kỳ thực nàng đã muốn hỏi từ trước, nhưng không muốn làm lỡ thời gian của đối phương.
“Chính là ý trên mặt chữ.” Nhược Trinh nói, “Đám đệ tử tiên môn kia sẽ không sao cả. Nếu suy đoán của ta không sai, thì dù là người biến mất ở mấy cửa trước hay là kẻ bỏ mạng trong ải, hẳn đều không có việc gì.”
“Cái gì cơ!?” Vương Trình đứng bật dậy.
“Ngươi kích động cái gì, để nàng nói từ từ đã.” Hoài Tân nhíu mày, “Nói nhỏ một chút! Nhẫn nại một tí không được à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play