Nửa đêm trước, Lưu Vân Sơn đổ một trận mưa lớn.
Tới rạng sáng lại tiếp tục lác đác mấy trận mưa rào.
Mây mù trong núi vốn bị mưa xối tan, giờ lại dần tụ lại. Mưa tạnh, suối trăm tầng đổ từ ngọn cây xuống, sương mù mờ mịt như lưu vân phiêu đãng. Lá cây vừa bị mưa gột rửa, xanh biếc rực rỡ, chớp mắt đã bị tầng sa mỏng mơ hồ bao phủ.
Ánh sáng khúc xạ qua giọt nước trên đầu lá, lấp lóe một thoáng rồi vụt tắt, chưa kịp rực rỡ đã rơi rụng.
“Á á á á á——!!!”
Một tiếng thét chói tai từ trên sơn đạo vọng xuống, làm kinh động mấy con chim trong rừng, vỗ cánh tán loạn bay đi.
Một bóng người vận y phục lam nhạt lảo đảo trượt từ trên núi xuống, giữa chừng vội túm lấy một nhánh cây, hai tay ôm chặt thân cây giãy giụa vài lần, lại bị nước trên cành cây tạt cho một trận ướt sũng. Chân vừa chạm đất liền trượt, giống hệt cá rời nước quẫy đạp liên hồi, cuối cùng “phịch” một tiếng, cả người lăn lóc rơi vào vũng bùn.
“… Xúi quẩy, sáng sớm đã mưa cái nỗi gì.” Bóng người lồm cồm bò dậy, toàn thân và nửa bên mặt lấm lem bùn đất, nàng lại chẳng buồn để tâm, chỉ tùy tiện vén lọn tóc dài dính trên mặt, cẩn thận kiểm tra chiếc giỏ nhỏ đeo bên hông, rồi vỗ ngực thở phào:
May quá, đám nấm vẫn bình yên vô sự.
Tối nay có thể ăn một bữa ngon lành rồi.
Lộ Vấn Nghiên ngẩng đầu nhìn nơi vừa trèo lên lại trượt xuống, trên vách đá cheo leo kia có mấy cây nấm trắng kiêu ngạo vươn mình đứng vững. Với hơn mười năm kinh nghiệm nhận biết nấm của nàng, đó nhất định là tùng nhung! Loại nấm từng bị kẻ sống sung sướng đẩy giá lên tận trời!
Rửa sạch rồi trộn với ớt, đúng là mỹ vị nhân gian.
Lộ Vấn Nghiên ngó trời, cắm cây gậy trúc đang chống tay xuống vũng bùn, quyết định mai lại tới khiêu chiến.
Nàng vòng ra khỏi sơn lâm, bước đi nhẹ nhàng, chẳng bao lâu đã thấy một cột mốc trắng ngọc dựng đứng. Phía sau cột mốc là một màn sương trắng mịt mùng, nàng đi tới, thắt lưng mang theo một tấm thẻ gỗ ánh lên lấp lánh. Lộ Vấn Nghiên sờ tấm thẻ, bước chân không dừng, trực tiếp đi vào làn sương dày.
Trên cột mốc, hào quang chưa tan, hai chữ cổ màu vàng kim nét bút mạnh mẽ thoắt hiện thoắt ẩn:
Thương Tiêu.
Lộ Vấn Nghiên xuyên qua màn sương, trước mắt liền thay đổi hẳn – con đường đất dưới chân đã biến thành phiến ngọc trong suốt, bốn phía là lầu các cao ngất, mái cong chạm trổ, lan can cột ngọc. Chuông đồng treo ở mái hiên khẽ ngân, vang vọng thanh thanh. Thỉnh thoảng còn có tiếng người truyền tới, vô cùng náo nhiệt.
Nàng hơi rụt cổ, men theo hướng tây nhẹ nhàng chạy qua những hành lang quanh co, đến trước một viện nhỏ, đẩy cửa gỗ chuẩn bị bước vào thì bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh từ sau lưng, suýt chút nữa đập đầu vào cánh cửa.
“Trời ạ, ngươi lại đi đâu về thế?”
Người đẩy Lộ Vấn Nghiên là một nữ tử vận hoàng sam tay áo rộng, dung mạo kiều diễm xuất chúng, giọng nói dễ nghe nhưng ngữ khí lại khinh miệt, hô toáng lên: “Bẩn thỉu thế này, trông chẳng khác gì tiểu nha đầu hoang dã dưới núi. Không bị ai trông thấy đấy chứ? Đừng có làm mất mặt Thương Tiêu phái của chúng ta.”
Lộ Vấn Nghiên vốn định lặng lẽ lẻn vào, giờ bị nàng ta kêu to như vậy, những viện xung quanh liền thò đầu ra nhìn, vây quanh xem náo nhiệt.
Nữ tử kia vừa nói vừa đẩy thêm Lộ Vấn Nghiên một cái: “Ngươi ngã vào vũng bùn à? Sao mà hôi vậy!”
Nói xong liền cau mày, khó chịu phẩy tay, thấy tay áo mình dính nước bẩn trên người Lộ Vấn Nghiên liền giật lùi ba bước, vẻ chán ghét hiện rõ: một bên bấm quyết, một bên nhíu mày nhìn nàng: “Không biết tự làm sạch mình trước khi về sao? Suốt ngày chạy vào núi, chẳng có chút tự giác nào của người trong Tiên môn cả.”
Nàng kết xong pháp quyết, nhẹ nhàng vuốt tay áo một cái, chỗ dính bùn nước lập tức sạch sẽ như mới.
“Ây da, Khúc Linh, ngươi chẳng phải biết rồi sao.” Một nữ tử khác cười cười nói, “Nàng không biết Thanh Thủy quyết, làm sao tự làm sạch mình được.”
“Cũng đúng.” Khúc Linh như chợt nhớ ra điều gì, liếc nhìn gương mặt lem bùn của Lộ Vấn Nghiên, khẽ bĩu môi: “Thật chẳng hiểu nổi ngươi dựa vào cái gì mà còn được lưu lại Thương Tiêu phái. Tư chất chẳng bằng cả phàm nhân, đến mấy thuật pháp cơ bản cũng học không nổi.”
“Ta cũng chẳng hiểu nữa.” Lộ Vấn Nghiên vô tội nhìn nàng, ghé gần nhỏ giọng: “Nhưng chí ít ta biết một chuyện…”
“Chuyện gì?” Khúc Linh cũng bị dáng vẻ thần thần bí bí của nàng cuốn theo, giọng nhỏ đi không ít.
Lộ Vấn Nghiên mỉm cười: “Ngươi nhất định rất thích ăn cá.” Bằng không sao lại thích moi móc như vậy.
Nói đoạn nàng lách người chui vào cửa, để lại một mình Khúc Linh cùng đám người xung quanh ngẩn ra: “… Nàng có đang chửi ta không đấy?”
Mọi người: “…” Hình như là có, mà hình như lại không.
Lộ Vấn Nghiên đặt giỏ nấm lên bàn gỗ, nhanh tay cởi bộ áo sa ướt sũng, múc nước lau sạch người, thay một bộ y phục nhẹ nhàng màu nguyệt bạch. Trong lúc buộc ống tay áo, nàng vừa nghĩ tới chuyện tối nay lẻn ra sau núi tắm suối nước nóng, còn có thể nhóm lửa bên bờ nước mà nướng nấm ăn.
Ngày đó tìm được mắt suối kia, nàng mừng rỡ vô cùng. Càng bất ngờ hơn là chẳng có ai tranh giành với nàng – ấy hẳn là ngày vui nhất kể từ khi nàng xuyên qua đến đây được ba tháng, đêm đó nàng đã hì hục dọn dẹp suối bỏ hoang thành lãnh địa riêng của mình.
So với chen chúc trong khách điếm suối nước nóng mỗi dịp lễ tết, thế này chẳng phải sung sướng hơn nhiều sao?
Lúc mới phát hiện mình xuyên vào truyện – lại còn là một quyển Tiên Hiệp – nàng đã kích động không thôi. Tu tiên đấy! Có thể vù vù bay trên trời đấy!! Chỉ tiếc một ngày sau liền bị thực tế tạt gáo nước lạnh.
Nàng – Lộ Vấn Nghiên không chỉ xuyên vào thân phận một pháo hôi, mà còn là loại pháo hôi não yêu đương vô dụng. Thân là ngoại môn đệ tử được nhặt về từ bên ngoài của Thương Tiêu phái, tư chất tầm thường đã đành, tu hành lại chẳng cố gắng, chuyện hằng ngày chỉ là tìm đủ cách xuất hiện trước mặt sư huynh Trọng Nhạc.
Nếu không nghe theo, cái giọng lành lạnh vang trong đầu nàng – nàng tạm gọi là “hệ thống mặt liệt” sẽ dùng “liệu pháp điện giật” mà dạy dỗ nàng, đau đến mức nghi ngờ nhân sinh.
Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, dưới sự uy hiếp (trá hình trợ giúp) của hệ thống, nàng đã tám lần lẻn đến Tĩnh Tâm Đài nơi nội môn đệ tử tu luyện để nhìn trộm Trọng Nhạc, năm lần tranh cãi nảy lửa với đồng môn vì muốn phân thắng bại giữa Trọng Nhạc và sư huynh Lê Châu ai lợi hại hơn, ban đêm còn mười một lần ngẩng đầu vọng nguyệt, thầm gọi tên Trọng Nhạc…
Nàng nghi hệ thống là fan cuồng Trọng Nhạc – kiểu độc duy nhất, cực đoan đó.
May mà sau mỗi nhiệm vụ, hệ thống sẽ thưởng một ít linh lực. Tuy chẳng bao nhiêu, nhưng còn hơn không.
Nhưng khổ không chỉ ở đó. Lối sống của đám tu sĩ cũng khiến nàng đau đầu.
Vì tu tiên cần ngũ thể thanh tịnh nên ai nấy đều luyện Bế Cốc, thức ăn trong trai đường chỉ toàn cháo loãng rau thanh đạm, không chút dầu mỡ thịt cá. Lộ Vấn Nghiên ăn ba ngày, miệng suýt nhạt đến mọc rêu. Ngoài ra trong môn phái chẳng có thú vui giải trí nào, cả ngày chỉ có ngồi thiền luyện công giảng đạo luận đạo – y như lạc vào trung tâm dưỡng lão, trách gì suối nước nóng bị bỏ hoang.
Lúc đầu nàng còn sợ nhân vật OOC rồi bị hệ thống chỉnh, sau lại phát hiện chỉ cần ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, thường ngày có phá vỡ hình tượng thế nào hệ thống cũng im thin thít, nên nàng dứt khoát không ấm ức mình nữa.
Làm người ấy mà, vui vẻ mới là chính đạo.