Trời còn chưa tối hẳn, nhưng đường phố Phái Cửu Thành đã vắng tanh như thể đêm khuya. Nhà nhà đóng chặt cửa nẻo, người đi muộn bước chân vội vã, tiếng gõ cửa nghe cũng nặng nề. Cửa vừa hé liền có người lách mình vào trong, sau đó phố xá lại rơi vào tĩnh lặng.
Gió thổi qua, một chiếc giỏ trúc rách nát lăn lóc hai vòng rồi va vào góc tường, dừng lại ở đó.
Một đoàn người chậm rãi bước ra từ cuối con phố. Người đi đầu vóc dáng tuấn tú như ngọc, mắt sao mày kiếm, thần sắc điềm đạm. Bên cạnh hắn là một nam tử có dáng dấp tương đương, tay phe phẩy chiếc quạt xương trắng như ngọc, cằm hơi ngẩng lên, dáng vẻ cao ngạo, mày khẽ nhíu: “Giờ mới đến giờ Dậu mà Phái Cửu Thành đã suy tàn đến mức này rồi sao?”
“Mới năm kia ta tới đây còn náo nhiệt lắm mà.” Một nữ tử trong nhóm lên tiếng.
“Cũng không giống gặp nạn lũ lụt nhỉ?” Người khác cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Đến phủ Thành chủ trước đã.” Người trẻ tuổi đi đầu dường như là trụ cột của cả nhóm. Vừa mở miệng, những người còn lại liền im lặng, bước chân cũng nhanh hơn.
Phủ Thành chủ đóng cửa lớn. Họ gõ cửa, lập tức có người ra mở và cung kính mời bọn họ vào.
Thành chủ là một trung niên hơi béo, để hai hàng ria mảnh. Vừa trông thấy đám người này liền như bắt được cứu tinh, nếu không vì thân phận, e là đã nhào tới ôm chân van nài rồi.
“Chư vị tiên sư, các vị cuối cùng cũng tới rồi!”
Thành chủ vừa run ria mép vừa sai người dâng trà, đem tình hình trong thành kể lại cặn kẽ.
Nửa tháng nay trong thành liên tiếp gặp mưa lớn, song mỗi lần mưa không kéo dài quá một ngày. Mưa tạnh liền nắng gắt, sau đó lại tiếp tục mưa to. Thời tiết cứ thay đổi bất thường như thế. Mỗi đêm còn vang lên tiếng sấm đùng đoàng, cực kỳ dọa người.
“Tiểu tiên sư, chuyện này… chẳng lẽ có yêu ma quấy phá?” Thành chủ chau mày ủ dột. Thê tử hắn đang mang thai, đã mấy đêm bị sấm dọa cho mất ngủ, lại còn trút giận lên đầu hắn. Trong thành thì dân tình hoảng loạn.
“Yêu ma nào có bản lĩnh lớn đến vậy.” Nam tử cầm quạt xương trắng cười khẩy, “Phái Cửu Thành mà có thể chọc phải loại yêu ma ghê gớm thế, người trong thành e là đã chết sạch rồi.”
Những người còn lại cũng lộ rõ vẻ khinh miệt.
“À, không phải thì tốt rồi, không phải thì tốt…” Thành chủ nghẹn lời, bắt đầu nói năng dè dặt hơn.
Người có thể nhập tiên môn đều là thiên tư hơn người, không thể đem ra so với phàm nhân, hành vi cử chỉ cũng chẳng hề xem mình là người thường.
“Vậy thì phiền các vị.” Thành chủ đưa họ đến dịch quán. Thấy mấy vị tiểu tiên sư trong số đó khi nhìn thấy điều kiện ở trọ sơ sài thì tuy không nói gì nhưng sắc mặt rõ ràng khó coi, hắn không khỏi kêu khổ trong lòng. Đây là lần đầu hắn cầu viện tiên môn, nào ngờ lại rước về một đám tổ tông.
Hắn vừa rời đi, liền có một nữ tử áo trắng đuổi theo, bước đến chắp tay hành lễ: “Đa tạ Thành chủ tiếp đãi. Đêm nay bọn ta sẽ tuần tra quanh thành, nếu ngày mai có kết luận sẽ lập tức bẩm báo. Xin Thành chủ đừng quá lo lắng.”
Nữ tử này khác hẳn những người khác. Bọn họ đều mặc áo bào tay rộng, tà áo phấp phới, còn nàng lại khoác một thân nhạt sắc nhẹ nhàng, tay áo bó gọn bằng dây đen, làn da trắng nõn, mắt ngọc răng ngà, trông như tiểu thư nhà quyền quý lén trốn ra ngoài chơi hơn là người của tiên môn.
Thành chủ thấy nàng thái độ hòa nhã, không hề cao ngạo, vội hoàn lễ. Tiểu cô nương mỉm cười với hắn, rồi ghé lại khẽ hỏi: “Ta muốn hỏi một việc, mong Thành chủ trả lời thật lòng.”
“Vâng.” Thành chủ thấy nàng nghiêm túc thì hơi căng thẳng, “Cô nương cứ hỏi.”
“Trong thành chỉ ban đêm mới yên ắng thế này, hay ban ngày cũng đều đóng cửa không ra ngoài?”
“Ban ngày không có sấm, mọi người vẫn sinh hoạt như thường.”
Nữ tử áo trắng chính là Lộ Vấn Nghiên, cả đoàn là đệ tử của Thương Tiêu phái. Nghe Thành chủ đáp vậy, nàng mới thở phào, vỗ ngực nói: “Vậy thì tốt, không thì ta biết mua ớt ở đâu đây…”
Thành chủ thầm ghi nhớ lời lẩm bẩm của Lộ Vấn Nghiên thì ra tiên sư cũng cần ớt.
Khi màn đêm buông xuống, chẳng bao lâu tiếng sấm ầm ầm nối tiếp vang lên, tiếng sau dồn dập hơn tiếng trước. Trong tầng mây đen kịt, ánh chớp lóe lên liên hồi. Trọng Nhạc và Lê Châu dẫn mọi người tản ra tuần tra khắp thành, sau đó trở về dịch quán hội họp.
“Không có yêu khí, cũng không có ma khí.” Lê Châu gập quạt xương lại, “Nhìn trận sấm này, giống như có người đang độ kiếp.”
“Độ kiếp cũng chẳng thể phân đoạn mà độ được.” Có người lập tức phản bác.
“Tặc.” Lê Châu gõ nhẹ chiếc quạt xương, “Ta còn chưa nói hết.”
“Quả thực cổ quái.” Trọng Nhạc lên tiếng.
Bọn họ còn đang đàm luận, trên chín tầng mây sấm sét vẫn vang dội không ngừng. Chẳng bao lâu sau, mưa lớn như trút nước đổ ập xuống. Sấm, chớp và tiếng mưa hòa quyện thành một bản tấu rền vang. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy đất trời mịt mù, nhân thân đứng trong đó có cảm giác vạn vật đã tiêu tán, chỉ còn bản thân cô đơn tồn tại giữa hoang thiên mờ mịt.
Cơn mưa này, có vấn đề.
Trọng Nhạc là người đầu tiên hồi thần, lập tức giơ tay kết ấn, cửa sổ và cửa lớn của dịch quán đều lập tức đóng lại. Cùng lúc ấy, mọi người đồng loạt thở dốc một hơi, thoát ra khỏi cảm giác thê lương cô tịch ấy, toàn thân túa mồ hôi lạnh.
“Tối nay nghỉ ngơi, mai tiếp tục dò xét.” Vốn định lợi dụng đêm tối để điều tra, nhưng giờ căn bản không thể bước chân ra ngoài. Trọng Nhạc ra lệnh, mọi người đành ai nấy tìm phòng nghỉ ngơi.
Phòng trên lầu hai nhanh chóng bị các đệ tử nội môn chiếm hết. Lộ Vấn Nghiên cùng đám đệ tử ngoại môn chỉ còn cách chọn phòng tầng một. Phòng dưới vừa ẩm lại vừa lạnh. Nàng tùy ý chọn một gian chuẩn bị bước vào thì bị người phía sau mạnh mẽ đẩy ra. Khúc Linh thò đầu ra, ánh mắt khiêu khích nhìn nàng: “Phòng này ta thấy trước rồi, ngươi đổi cái khác đi.”
“Ồ.” Lộ Vấn Nghiên chẳng để tâm, dù sao phòng nào cũng thế, liền thuận theo tìm phòng khác. Trước khi vào còn vẫy tay chào Khúc Linh: “Ngủ ngon nha.”
Nàng đã sớm nhìn thấu tính cách của Khúc Linh kẻ chuyên tìm cớ gây chuyện nàng lại cứ không để bụng, quả nhiên, Khúc Linh tức đến độ đóng cửa ầm ầm như sấm.