Nàng buộc xong tay áo, tóc cũng tiện tay búi lên, cắm một cây trâm gỗ, tính toán thời gian cũng vừa kịp giờ lên lớp, dù tư chất kém nhưng phận làm đệ tử, bài học mỗi ngày vẫn phải học đủ.

Vừa đến giảng đường, chợt bên tai vang lên một tiếng thét trong trẻo, trước mắt hiện ra hàng chữ vàng lấp lánh: Toàn bộ đệ tử Thương Tiêu lập tức đến luyện võ trường tập hợp.

Là kim ấn truyền âm của chưởng môn.

Tất cả đều nhận được truyền âm, nam nữ trong giảng đường lũ lượt ùa ra. Lộ Vấn Nghiên hòa vào dòng người đến luyện võ trường, nội môn đệ tử đã xếp hàng tề chỉnh từ sớm, nàng liếc mắt liền thấy được Trọng Nhạc đứng cạnh chưởng môn. Hắn dáng người cao ráo tuấn tú, mặt như ngọc sáng, khí chất chính trực, nhưng không hề sắc bén, ngược lại nhu hòa đĩnh đạc.

So với Lê Châu sư huynh bên cạnh đang phe phẩy quạt ngọc, Lộ Vấn Nghiên thấy hình tượng như Trọng Nhạc đúng là khiến người ta yêu mến hơn.

Bảo sao hệ thống lại là fan độc duy của hắn.

Chẳng mấy chốc mọi người đã tụ đủ – môn hạ Thương Tiêu phái lên đến cả ngàn, đông nghịt một mảng. Đệ tử nội môn đứng đầu, chia làm hai bên tả hữu quanh chưởng môn.

Thương Tiêu phái là đại môn phái có tiếng trong giới tu tiên, đệ tử đông đảo, nhưng nội môn có tư chất vượt trội cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đủ thấy người có linh căn thượng thừa hiếm có nhường nào.

Bằng không loại pháo hôi như nàng e rằng đã sớm bị trục xuất khỏi sơn môn.

Chưởng môn tiên phong đạo cốt, thân hình cao gầy, vuốt chòm râu trắng, giọng không lớn nhưng từng chữ từng câu đều rõ ràng rơi vào tai mỗi đệ tử:

“Gần đây dị tượng liên tiếp xuất hiện dưới núi, hôm qua bất ngờ đổ mưa lớn, không ít đô thành đã cầu viện. Các đại môn phái đã lần lượt cử người xuống núi điều tra, Lưu Vân Sơn chúng ta cũng không thể đứng ngoài. Trọng Nhạc, Lê Châu, hai người dẫn đội đến Phái Cửu Thành, những ai có lưu kim ấn theo cùng rèn luyện, những người còn lại ở lại sơn môn, chuyên tâm tu hành.”

Chưởng môn phẩy tay áo, trên người một số đệ tử lập tức hiện lên kim quang.

Lộ Vấn Nghiên căng thẳng giơ cổ tay lên nhìn, một khắc sau, một vòng kim ấn nơi cổ tay chợt lóe sáng. Nàng cúi đầu chen ra khỏi đám đông, đứng chung hàng với những người cũng có kim ấn, chẳng bao lâu Khúc Linh cũng bước tới, trông thấy Lộ Vấn Nghiên liền hất cằm, đi tới đứng cạnh.

“Lại bị chọn trúng rồi, thật xui xẻo, hừ, chuyến xuống núi này chẳng phải phí hết thời gian tu hành sao.” Khúc Linh nhỏ giọng lầm bầm, bộ dạng bất mãn, nói xong còn khẽ thúc vào người Lộ Vấn Nghiên: “Ngươi nói có phải không? Tư chất ngươi vốn đã kém, giờ xuống núi mấy tháng, e là càng lạc hậu hơn nữa.”

Ý nàng ta là muốn châm chọc, ai ngờ Lộ Vấn Nghiên lại lập tức túm lấy tay nàng, đôi mắt lấp lánh như sao: “Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi!” Nàng đợi cơ hội này đã lâu, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận mà xuống núi!

Khúc Linh hất tay nàng ra.

Đúng là bùn nhão không trát được tường!

Chưởng môn cho mọi người thời gian chuẩn bị hành trang, Lộ Vấn Nghiên liền hí hửng chạy về, đổ nấm trong giỏ ra phơi trên bệ cửa, thu xếp hai bộ quần áo, cuối cùng lấy túi trữ vật treo nơi đầu giường, buộc gọn vào đai lưng.

Túi trữ vật mỗi đệ tử Thương Tiêu phái đều có một cái, do môn phái phát, hình thức tinh xảo, chất lượng đảm bảo. Với tu vi yếu ớt như Lộ Vấn Nghiên mà cũng có thể nhét mấy cân đồ vào trong.

Nàng nhất định phải mang đầy ớt từ dưới núi về lẩu nước nóng đang vẫy gọi!

Lộ Vấn Nghiên đến cổng núi thì thấy các đệ tử khác đã tụ đủ, tổng cộng hơn hai mươi người. Vừa thấy nàng, Khúc Linh liền dậm chân: “Sao ngươi chậm như rùa thế! Còn mang theo hành lý? À đúng rồi, ngươi…” Câu sau đã mang theo giọng điệu châm chọc quen thuộc.

“Phải, ta mang theo.” Lộ Vấn Nghiên chẳng cần đoán cũng biết nàng ta định nói gì, liền cắt ngang, “Ta tu vi thấp, đến cả Thanh Thủy quyết cũng không biết, không mang thêm vài bộ quần áo chẳng phải sẽ lạnh chết à?”

Khúc Linh nghẹn họng: “… Ngươi biết vậy thì tốt.”

Cái họ Lộ này trước đây bị mỉa vài câu thì chỉ biết cúi đầu im lặng, tuy giờ vẫn thích ở một mình, nhưng gần đây càng lúc càng dẻo miệng, nói chuyện không thua kém gì người khác.

“Ồn ào gì thế.” Một nữ đệ tử nội môn đứng phía trước không vui quay đầu lại, lạnh nhạt nói, “Ngoại môn vẫn là ngoại môn, chẳng biết quy củ là gì.”

Mặt Khúc Linh lập tức đỏ bừng, cắn môi, hung hăng lườm Lộ Vấn Nghiên một cái.

Lộ Vấn Nghiên chỉ nhún vai. Khúc Linh vẫn luôn mong được tiến vào nội môn, tu hành rất chăm chỉ, ngoài cái miệng chua ngoa ra thì nàng cũng chẳng có gì để chê trách.

Chờ mọi người đến đông đủ, sư tỷ dẫn đội liền dẫn cả bọn xuống núi. Dưới chân núi đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Lộ Vấn Nghiên tùy tiện chọn một chiếc leo lên. Trong xe khá rộng, chỉ là băng ghế gỗ hơi cứng, nàng liền vo tròn hành lý lót dưới mông, lập tức mềm mại hẳn.

Đám đệ tử ngoại môn đi cùng đều lặng người nhìn thao tác của nàng.

Quả không hổ là người có tu vi đội sổ tất cả tâm tư chắc đều không dùng để tu luyện rồi.

Đúng là mất mặt vô cùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Khai văn rồi đây~ Ai đã nhấn vào đọc thì yêu thương hôn gió một cái nhé ~ 😘

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play