Lộ Vấn Nghiên nhận ra mình lỡ lời, đang dịp lễ lành lại lôi mấy chuyện xúi quẩy ra nói! Chẳng phải đang nhắc nhở Bạch Bạch rằng chẳng còn bao nhiêu thời gian sống sao? Tổn thương lòng người đẹp quá chừng.
Nàng hậm hực cắn một miếng bánh nếp.
Đến khi nàng ăn gần hết mấy món ngon ở quầy hàng nhỏ, Tề Phi Bạch mới quay về. Nàng lập tức xáp lại, ôm đống đồ ăn ngon tích trữ đưa cho hắn: “Chừa lại cho ngươi đó, mấy món này ngon cực, suýt nữa bị người khác giành mất.”
Tề Phi Bạch nhìn đám bánh đủ màu sắc được đưa đến trước mặt, gối ôm của hắn chớp chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút lấy lòng. Hắn vừa chọn một miếng bánh cầm lên, nàng đã nhỏ giọng nói: “Bạch Bạch, ngươi nguyện ý theo ta về Lưu Vân Sơn, đến Thương Tiêu phái không?”
“?”Tề Phi Bạch vẽ một dấu hỏi trong lòng bàn tay nàng.
“Nếu về Lưu Vân Sơn, có lẽ sẽ tìm được cách chữa khỏi cho ngươi.”
Thật ra Lộ Vấn Nghiên vốn không định nói lúc này. Nàng biết quy củ của Thương Tiêu phái, kẻ không có tư chất không thể vào sơn môn, người phàm thậm chí còn chẳng nhìn thấy giới bi bạch ngọc kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT