Sau khi Nam Gia quay về vũ đoàn, thời gian ở bên bé Tinh giảm đi hơn một nửa, có khi cả ngày chỉ gặp con được một lần, thậm chí không bằng thời gian Trần Chỉ ở cạnh thằng bé.
Làm cha, anh vốn nghĩ rằng có thể từ đó vun đắp tình cảm cha con, nhưng không có mẹ làm bạn, bé Tinh càng thêm lệ thuộc vào Nam Gia, về đến nhà là đòi mẹ ôm.
Tựa như hiểu được rằng mẹ vất vả mang nặng đẻ đau sinh ra mình, nên muốn thân thiết với mẹ hơn một chút.
Thực tế, bé Tinh không phải kiểu trẻ con đặc biệt dính người. Tính cách có phần khó chiều, trong nhà có mấy dì bảo mẫu chuyên nghiệp ngày nào cũng ở bên nó, nhưng nó cũng không quá thân thiết với các dì, chỉ xem họ như những người bình thường.
Còn những người lớn khác càng không thân quen thì lại càng không thể tiếp cận. Nhưng thằng bé lại không sợ người lạ, cũng không kiểu thấy người lạ là khóc lóc gào thét.
Tiệc thôi nôi một tuổi, đối mặt với đại sảnh đông người bạn bè và thân thích, bé Tinh bò ngồi trên tấm đệm dành để bốc đồ vật, khuôn mặt trắng hồng ngẩng cao, tò mò nhìn xung quanh. Đôi mắt đen như đá obsidian lấp lánh ánh sáng, cứ thế xoay tròn nhìn khắp.
Miệng nhỏ mút chùn chụt nước miếng, ba cái răng nhỏ thỉnh thoảng va nhẹ vào nhau, nhiều đứa bé khác đến tuổi này đã sợ hãi khóc òa, riêng nó thì cứ ngồi nhìn quanh như đang tìm món gì vui để chơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play