Hai chữ “mưa tuyết” đồng thời khiến Nam Gia và Kỷ Ý Hoan đều chú ý.
“Tuyết rơi?” Kỷ Ý Hoan tưởng mình nghe lầm, “Cảng Thành làm sao có thể có tuyết?”
Không chỉ riêng bọn họ nghĩ vậy, dưới bài viết trên trang web, cư dân mạng cũng bình luận ầm ĩ, đều cho rằng đó là tin giả.
Cho dù thật sự có tuyết rơi trên không trung, thì cư dân nội thành cũng không thể nhìn thấy được.
Gần trăm năm qua, số lần Cảng Thành có tuyết rơi có thể đếm trên đầu ngón tay, mà nơi có thể nhìn thấy tuyết chỉ có đỉnh núi. Các khu vực còn lại, đặc biệt là nội thành vốn khá ấm áp, nếu có tuyết rơi xuống cũng sẽ lập tức tan thành nước.
Nam Gia đi cùng Kỷ Ý Hoan ra ngoài ăn tối, sau đó lại dẫn theo vệ sĩ đi dạo phố, rồi về nhà ngủ chung với bạn thân một đêm. Trong lúc đó, Trần Chỉ gọi ba cuộc điện thoại, vẫn không thể gọi cô về được.
“Thật sự không về sao?” Giọng anh trầm thấp hỏi, “Chồng em nhớ em lắm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT