Nam Gia như có linh cảm, quay đầu lại.
Trời mới tối, ánh đèn đường lặng lẽ soi sáng, dáng người anh cao thẳng như ngọc, khí chất lạnh nhạt, hoà cùng sương tuyết, đôi mắt đen nhánh, sống mày khẽ nhướng, giữa gió rét, từng bước một chậm rãi đi về phía cô. Bóng người càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
Trời đông giá buốt, anh chỉ khoác áo mỏng, hơi thở phả ra từ môi thành một làn khói trắng lờ mờ. Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, như thường ngày vẫn mang theo chút lười nhác không nghiêm túc:
“Trợn tròn mắt nhìn gì vậy?”
Anh giống như từ trên trời giáng xuống, khiến Nam Gia đến cả hô hấp cũng căng thẳng đến quên cả thở. Ánh mắt cô dừng lại ở vai và mái tóc anh đã bám đầy tuyết, theo bản năng nhón chân nâng dù che qua đầu anh:
“Anh không phải nói rất bận sao, sao lại tới đây?”
Trần Chỉ nhận lấy cây dù, ôm cô vào lòng, kéo cô sang phía mình. Qua lớp vết chai mỏng nơi lòng bàn tay, anh vuốt nhẹ mái tóc bên tai cô:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT