Đêm đầu tiên sau khi Trần Chỉ rời đi, Nam Gia ôm lấy con thú bông mà anh đã đưa cho cô trước lúc đi.
Trước khi ngủ, Vera hỏi cô có cần chăm sóc gì không, cô nói không cần.
Giống như mọi khi, cô nằm nghiêng trên giường, tựa vào mép giường của mình, nhưng lại mở mắt thật lâu, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen.
Phòng ngủ chính được thiết kế trần cao quá mức, khiến cho khi ngẩng đầu nhìn lên, nó giống như một mảng bầu trời đêm u ám vô tận, tầm nhìn trống rỗng, trong lòng cũng trống trải không kém.
Về sau, mỗi một ngày đều như vậy.
Mỗi ngày đều nghĩ, nếu như anh ở đây, có phải sẽ ngủ ngon hơn không.
Mỗi ngày đều đang nhớ anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT