Anh tốt nhất đừng nói với cô mấy từ ngữ không nên xuất hiện vào ban ngày ban mặt.
Nam Gia phát hiện, vị đại thiếu gia này thật sự không thể nuông chiều dù chỉ một chút, mỗi lần hơi dỗ dành anh một chút, là lập tức được voi đòi tiên, ngẩng mũi lên mặt ngay.
“Ban ngày ban mặt đừng có gọi tên của anh như vậy.” Anh nói câu này vô cùng nghiêm túc, “Em biết gọi như vậy rất dễ khiến người ta nghĩ linh tinh.” Bởi vì tối qua cô chính là gọi tên anh như vậy.
“Được rồi, đi làm đi.” Nam Gia chắc chắn câu vừa rồi của anh ý là đang ám chỉ gì đó, liền đẩy anh một cái, hơi hơi giục giã: “Bằng không sẽ muộn.”
Cô đứng dưới ánh nắng sớm, giọng điệu thuần thục giống hệt một cặp vợ chồng già bên nhau lâu năm.
“Biết rồi, Trần phu nhân.” Trần Chỉ lúc rời đi, đầu ngón tay chạm nhẹ qua người cô, động tác khẽ khàng như đang chạm vào một món đồ sứ cổ quý giá.
Bị Hứa quản gia đang chờ sẵn bên xe liếc mắt nhìn thấy, phát hiện hôm nay anh khác hẳn mọi ngày. Hứa quản gia và Vera đều rất chú ý đến việc phục vụ sinh hoạt cho chủ nhân sao cho tiện lợi nhất, liếc mắt một cái liền nhận ra trên áo sơmi sạch sẽ tinh tươm, cà vạt khác hẳn cách thắt thường ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play