Tựa như một khung hình trong phim điện ảnh được dàn dựng cố ý—hai người đứng đối diện, một nam một nữ, mỗi người một bên sáng – tối.

Khung cảnh rõ ràng đến mức gãi đúng điểm ngứa của thị giác nhiếp ảnh.

Ánh đèn lam phản chiếu phía sau Nam Gia, còn người đàn ông đang tiến về phía cô lại đứng trong vùng sáng phía đối diện. Gương mặt anh dưới ánh đèn hiện lên rõ ràng từng đường nét, theo thời gian càng thêm sâu sắc, kiên nghị. Chỉ có điều không đổi, vẫn là vẻ kiêu bạc ngạo mạn thuộc về kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ—phong thái nhàn nhã, bất cần đời, sống chết mặc bây.

Nam Gia đứng yên tại chỗ, dáng vẻ có phần ngây ngô. Làn váy ướt dính sát vào làn da nơi cẳng chân, gió lạnh thốc qua khiến cô bất giác rùng mình.

Người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, cả người chỉnh tề, không nhiễm chút bụi bặm. Ngay cả cây dù trong tay cũng toát lên mùi gỗ quý tộc. Dáng người cao ráo, đứng thẳng, rõ ràng tạo thành tương phản hoàn toàn với cô—tựa như thu nhỏ hai thế giới, một trên cao, một dưới thấp.

Đáy mắt Trần Chỉ đen thẳm, phản chiếu bờ vai mỏng của Nam Gia, kéo lên là chiếc cổ thiên nga thon dài duyên dáng. Cơn mưa vừa thổi qua, vài giọt nước còn đang đọng lại trên xương quai xanh trắng ngần của cô.

Giọng nói trầm thấp khàn nhẹ, mang theo từ tính đặc trưng của anh, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng:

“Chu Gia Lễ.”

Lâu lắm rồi không nghe đến cái tên này.

Lâu đến mức cô suýt quên, đó từng là tên mình.

Tên thật của cô là Nam Gia, nhưng sau khi được Chu tiên sinh nhận nuôi, người ngoài đều gọi cô là Chu Gia Lễ, như thể cô thực sự là một thành viên chính thống của Chu gia.

Thế nhưng từ bảy năm trước, cô đã không còn muốn mang họ Chu nữa.

Cái tên này làm cô thấy xa lạ, thậm chí là phản cảm—giống hệt như cảm giác cô dành cho người đàn ông trước mặt. Tâm trạng viết rõ ràng lên mặt, không chút che giấu.

Trần Chỉ đến đây chỉ một mình che dù, nhưng phía sau anh là một dàn người đi cùng: quản gia kiêm tài xế, vệ sĩ, trợ lý… ai nấy đều mặc chỉnh tề, áo vest giày da sạch sẽ, không chút sơ suất, càng khiến anh—với áo sơ mi đen, quần tây đen, hai cúc áo trên cùng tùy tiện cởi, để lộ chút xương quai xanh—trở nên nổi bật.

Tay áo anh cũng được xắn nửa vạt, ngón tay dài kẹp điếu thuốc sớm đã tắt, chỉ còn lại mùi khói vấn vương.

Chất ăn chơi bất cần từng bám trên người anh nay đã vơi đi phần nào. Năm tháng ép người trưởng thành, chẳng biết từ khi nào, khí chất hào hoa phóng túng dần nhường chỗ cho sự nghiêm nghị của một người trẻ đã lên vị trí cao.

Trần Chỉ nghiêng ô về phía cô, dù nơi cô đứng vốn không dính mưa. Nhưng chỉ một hành động nhỏ ấy, đã đủ thể hiện sự cao cao tại thượng và khinh miệt trong ánh nhìn của Thái tử gia.

“Lại bị cho leo cây rồi à?” – Anh nhếch môi hỏi.

Nam Gia không lên tiếng.

Anh không dài dòng:

“Lên xe.”

Nghe thì giống như một câu quan tâm giữa trời mưa lạnh, nhưng ngữ điệu lại lãnh đạm đến mức không thèm hỏi cô có muốn hay không.

Nam Gia không chịu đi, nhưng luôn có người sẽ “mời” cô qua. Năm giây sau khi Trần thiếu gia nói xong, đám trợ lý và vệ sĩ thấy cô vẫn không nhúc nhích, liền đồng loạt đưa tay làm động tác mời.

Quản gia đi đầu, thái độ vô cùng lễ phép:

“Chu tiểu thư, mời.”

“Tôi không mang họ Chu.”

Đây là phản kháng duy nhất mà Nam Gia có thể bật ra.

Cô bị dẫn đi đến trước đầu chiếc Rolls-Royce.

Trần Chỉ đứng bên cửa xe, dáng người cao gầy như ngọc, thẳng tắp mà kiêu ngạo.

Nam Gia nói:

“Trần thiếu gia, bắt cóc là phạm pháp.”

“Cho nên,” anh bình thản trả lời, “em ngoan một chút, đừng khiến tôi phạm pháp.”

Tất cả lý lẽ đều đảo lộn, giống như một vòng xoắn xoay không ngừng—hoàn toàn không thể dùng đạo lý thông thường để nói chuyện với anh.

Biết có trốn cũng không thoát, Nam Gia đành phải bước lên xe trước. Cô ngồi sát cửa sổ, giữ một khoảng cách rõ ràng—về điểm này, cả hai đều ăn ý. Anh cũng chẳng hề muốn lại gần cô thêm chút nào, ghế giữa như một giới hạn ngầm ai cũng không vượt qua.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” – Nam Gia liếc nhìn qua tấm kính xe trong suốt, ánh mắt chỉ lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa. Trong xe không có âm nhạc, nên giọng nói mang theo âm cuối khẽ khàng của cô nghe càng rõ ràng hơn:

“Trần thiếu gia.”

Bật lửa kim loại màu đen xoay một vòng trong tay Trần Chỉ, tiếng "cạch" khô giòn vang lên, ngọn lửa lóe sáng trong khoảnh khắc, hắt lên khuôn mặt anh một tia sáng lạnh. Anh không biểu cảm, chỉ hờ hững chơi đùa bật lửa rồi buông giọng:

“Tôi nhìn có giống một người bị leo cây mà vẫn nhẫn nhịn làm quý ông không?”

Giọng Quảng Đông của người Cảng Thành vốn mang theo một loại lười biếng và gần gũi bẩm sinh, dù là tức giận hay vui vẻ cũng đều nhẹ nhàng dễ chịu. Nhưng khi chuyển sang giọng phổ thông, lập tức giống như rơi vào vùng đông cứng vô cảm—lạnh như cây bật lửa kim loại trong tay anh.

“Cảm ơn vì đã quan tâm,” – Nam Gia đáp nhạt, đầu ngón tay khẽ động – “Nhưng tôi không có bị leo cây.”

Ngay sau đó, điện thoại trong túi vang lên.

Toàn thân cô khựng lại trong một giây.

Dưới ánh mắt như dò xét của Trần Chỉ, cô miễn cưỡng quay đi, nhận cuộc gọi với một tiếng "Alo" hơi thiếu tự tin.

“Thật xin lỗi, Gia Gia,” – giọng Chu Kim Xuyên vội vàng từ đầu dây bên kia vang lên – “Công ty có chút việc đột xuất cần anh xử lý gấp. Em đang ở đâu? Nếu không thì để tài xế tới đón em nhé?”

Không cần, em đang trên đường về rồi.”

“Vậy em chú ý an toàn.”

“Ừ, anh cứ làm việc của anh đi.”

Bị vả mặt nhanh đến mức không kịp trở tay.

Nam Gia gần như có thể tưởng tượng được gã bên cạnh sẽ khinh thường mình như thế nào, vô thức siết chặt lòng bàn tay.

Trần Chỉ liếc sang cô:

“Thế nào, bảy năm không gặp, mà trước mặt hắn em vẫn vô dụng như thế.”

Bị thất hứa, bị leo cây, vậy mà còn chẳng oán trách một câu.

“Cho nên anh tìm tôi chỉ để cười nhạo tôi sao?”

“Xem ra, Gia Lễ tiểu thư đã quên giữa chúng ta còn món nợ chưa trả.”

“Nợ?” Nam Gia ngẩn người, “À, không quên, tôi biết mình nợ anh tiền.”

Bảy năm trước, bà ngoại cô bệnh nặng, lúc ấy cô đang căng thẳng với Chu Kim Xuyên, đành quay sang Trần Chỉ vay tiền.

Trần Chỉ:

“Em lúc đó nói thế nào?”

“Tôi sẽ sớm trả lại.”

“Vậy sau đó thì sao?” Giọng Trần Chỉ lạnh xuống, “Tiền cho em mượn mới ba ngày, người đã biệt tích.”

Bảy năm ——

Không một chút tin tức.

Ngoài Chu Kim Xuyên, không ai biết cô đã đi đâu.

“Xin lỗi.” Giọng Nam Gia mềm xuống, đột nhiên mang theo chút linh động yếu ớt, “Tôi không cố ý, cũng không có ý định trốn nợ.”

Không ai biết.

Lúc đó rời khỏi Cảng Thành, căn bản không phải do cô tự nguyện.

Là Chu Kim Xuyên đưa cô ra nước ngoài, nói dễ nghe thì là đi du học, nói khó nghe — chính là bị trục xuất dưới danh nghĩa cá nhân.

“Dự tính khi nào trả?” Trần Chỉ buông bật lửa, đi thẳng vào vấn đề:

“Bảy năm, cả vốn lẫn lãi, mười triệu.”

“……”

Một con mắt cô viết chữ “Gian”, con kia viết chữ “Thương”.

Nhưng lại không dám cùng anh tính toán.

Bà ngoại cô sức khỏe không tốt, người già bệnh tật lại lẫn trí, mỗi năm ở viện dưỡng lão cao cấp tiêu tốn mấy trăm ngàn.

Năm đó cô rời đi rất gấp, chuyện của bà ngoại cũng chưa sắp xếp ổn thỏa.

Bên Chu Kim Xuyên kia cũng không biết gì.

Cục diện rối rắm đó đều là Trần Chỉ – người chủ nợ – đứng ra thu xếp, giải quyết xong còn lưu lại hóa đơn, nhớ rất rõ, chờ cô về là đòi.

Đừng nói đến mười triệu.

Ngay cả một triệu cô cũng không lấy nổi.

Nam Gia khẽ vuốt sợi dây chuyền trước cổ, điều chỉnh hơi thở:

“Có thể cho tôi thêm chút thời gian không?”

“Không thể.”

“Tôi hiện giờ không có khả năng trả.” Giọng cô ngập ngừng.

Thà rằng bị Thái tử gia trước mặt chế nhạo, cô cũng không muốn mở lời với Chu gia.

Nếu có thể mở lời, bảy năm trước cô đã làm rồi.

“Còn chưa hiểu à? Làm việc trừ nợ.” Anh nói thẳng, “Vừa hay tôi đang thiếu một trợ lý.”

“Không, tôi có công việc của mình.” Cô kiên quyết từ chối.

“Tôi sẽ nghĩ cách khác, tuyệt đối không quỵt nợ.”

Xe đến khu biệt thự nhà họ Chu.

Còn chưa dừng hẳn, Nam Gia đã đặt tay lên tay nắm cửa, không giấu nổi vẻ nôn nóng muốn rời đi.

Nơi này có cài đặt hệ thống nhận diện xe, xe lạ không được phép vào.

Quản gia và tài xế cũng không vội, vòng hai vòng rồi chọn chỗ dừng thích hợp ở bên ngoài.

Họ bước xuống trước, vẫn giữ lễ tiết đưa dù cho cô, hết sức cung kính:

“Chu tiểu thư, chúng tôi xin dừng ở đây. Mong tiểu thư đi đường cẩn thận.”

Xe không vào được thì thường sẽ có xe riêng ra đón.

“Cảm ơn.” Nam Gia nhận dù, thấy quản gia còn đưa thêm một tấm danh thiếp.

“Thiếu gia thực sự đang thiếu một trợ lý, mức lương cũng rất khá.” Giọng quản gia khách khí hơn vị chủ nhân nhiều, “Nếu sau này tiểu thư suy nghĩ kỹ, có thể liên hệ với chúng tôi.”

“Cảm ơn, tôi không suy nghĩ.”

Cô lại từ chối lần nữa. Người như anh, hầu hạ còn cực hơn làm nha hoàn thời cổ.

Quản gia lên xe trước, trước khi đi còn quay đầu nhìn cô một cái.

Thấy cô khi đi ngang qua thùng rác phân loại, rất tự nhiên mà… vung tay.

Tấm danh thiếp mạ vàng cứ thế bay vào thùng rác, không thể thu hồi.

Việc này, anh ta tất nhiên sẽ báo lại.

“Thiếu gia,” quản gia lựa lời, “vị tiểu thư kia không nhận danh thiếp của ngài.”

Trần Chỉ ở trong xe, toàn bộ quá trình đều nhìn không sót giây nào.

Thấy rõ động tác ném danh thiếp còn rõ hơn cả quản gia.

Quản gia EQ cao, đã lựa lời uyển chuyển nhất để miêu tả sự bài xích của cô với thiếu gia.

Về nước đã một tháng, Nam Gia mới điều chỉnh được múi giờ, nhưng vẫn chưa quen với môi trường. Máy hút ẩm phải bật ở mức cao nhất, sáng sớm sờ vào chăn đệm vẫn ẩm mềm, khác xa với mùa đông Siberia.

Khi xuống lầu thấy Chu phu nhân, Nam Gia lễ phép chào:

“Cháu chào dì Chu.”

Chu phu nhân – nữ chủ nhân nhà họ Chu – bảo dưỡng cực tốt, mặc sườn xám trắng ngọc thêu mây, tay cầm chén trà, khí chất quý phái đúng chuẩn phu nhân thượng lưu.

Nhưng lại như thể… không nghe thấy gì.

Nam Gia sống ở Chu gia bao nhiêu năm, Chu phu nhân lạnh nhạt với cô cũng từng ấy năm.

Dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, cô chỉ là một đứa con gái được Chu gia nuôi dưỡng, không danh không phận. Cho cô chỗ ăn chỗ ở đã được xem là việc thiện.

Năm Nam Gia mười hai tuổi, cha cô khi ấy là tài xế của Chu tiên sinh , trong một vụ tai nạn xe, đã hy sinh vì cứu Chu tiên sinh.

Chu tiên sinh vì báo ân cứu mạng, nhận nuôi cô – đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ – đối đãi như con ruột, còn cho cô mang tên “Chu Gia Lễ”, hy vọng người khác cũng sẽ xem cô như thiên kim tiểu thư của Chu gia.

Nhưng bất kể trong hay ngoài Chu gia, người thực lòng tốt với cô cũng chỉ có hai cha con Chu tiên sinh.

Chu tiên sinh đang ngồi trong phòng ăn đọc báo, thấy hai người họ đi xuống, liền phân phó dì giúp việc chuẩn bị cơm.

“Đi gọi Âm Âm xuống ăn sáng.” Chu phu nhân phân phó một dì giúp việc, “Con bé này lại ngủ nướng rồi.”

“Đúng vậy, nên học hỏi Gia Gia mới phải.” Chu tiên sinh cười nói.

Chu phu nhân liếc mắt tỏ vẻ không vui, nhưng vì có người ngoài là Nam Gia ở đây nên không nói thêm gì. Đang định quay đi thì vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng cô con gái cưng, lập tức vui vẻ đón chào: “Âm Âm tới rồi à, mẹ đang định sai người đi gọi con đấy.”

Chu Âm là kiểu thiên kim điển hình được cha mẹ và anh trai nuông chiều lớn lên, da trắng, vóc dáng tròn trịa xinh xắn, ánh mắt toát lên vẻ ngây thơ kiều diễm, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo của một cô gái quen sống trong nhung lụa.

Vừa nghe cha khen Nam Gia, lúc đi ngang qua bàn cơm trước mặt Nam Gia, cô ta khẽ “xì” một tiếng khinh miệt.

Trên bàn toàn là bữa sáng mà cô ta thích ăn, Chu phu nhân đích thân múc một bát canh trứng cá trắng ngọc đang bốc khói đưa cho cô ta, ân cần nói: “Nhiệt độ vừa vặn, con nếm thử xem.”

Chu Âm chẳng hứng thú gì với đồ ăn, lười biếng đảo muỗng một vòng, rồi hỏi: “Anh con tối qua không về à?”

Chu phu nhân đáp: “Gọi điện một lần, nói là bận việc.”

“Bận việc gì chứ!” Chu Âm bực bội, dùng muỗng khuấy mạnh phần thịt trong canh: “Anh rõ ràng là đi với con hồ ly tinh kia, tối qua con thấy Bạch Tư Lan đăng story lên Instagram, anh con đi bệnh viện cùng cô ta.”

Chu Âm ghét cay ghét đắng Bạch Tư Lan.

Hồi còn đi học, cô ta đã ỷ vào việc Chu Kim Xuyên thích mình mà tác oai tác quái.

Bây giờ Chu Kim Xuyên vì cô ta mà tạo điều kiện đủ mọi mặt: đầu tư mở công ty truyền thông riêng, nâng đỡ cô ta thành diễn viên ba lê nổi tiếng.

Vậy mà Bạch Tư Lan vẫn không chịu đồng ý quen anh ta, cứ treo anh ta lơ lửng, coi anh ta như bệ đỡ, còn anh ta thì vẫn cam tâm tình nguyện làm một “người đàn ông tình thâm si tình”.

“Đồ hồ ly tinh chết tiệt!” Chu Âm nghiến răng ken két, “Con thật sự sợ có ngày anh con bị cô ta làm mờ mắt, đem cả công ty đưa cho cô ta luôn!”

“Thôi được rồi, con nói quá rồi đấy.” Chu tiên sinh giơ tay nhắc con gái đừng nói nữa, “Tối qua Kim Xuyên không ở cùng cô ta đâu, nó đi xử lý công việc thật.”

“Thật sao?” Chu Âm tỏ ra nghi ngờ.

“Không tin thì con cứ đến công ty mà tìm nó.” Chu tiên sinh nói, “Tối qua có tin một nam diễn viên bị chụp lại cảnh thân mật trong hộp đêm, Kim Xuyên phải tăng ca xử lý khẩn cấp, sợ chuyện lan rộng rồi bùng nổ trên mạng.”

Chiếc đũa trong tay Nam Gia hơi run.

Cả buổi sáng nay vẫn không thấy bóng dáng Chu Kim Xuyên.

Thật sự là bận đến phát điên rồi.

“Sao dạo gần đây công ty nó cứ hay xảy ra chuyện thế, lần nào cũng bị Tòa soạn Cảng Tinh bới móc.” Chu phu nhân nhíu chặt mày.

Chu tiên sinh thở dài một tiếng.

Tòa soạn Cảng Tinh là tòa soạn truyền thông lớn nhất ở Cảng Thành, tốt xấu gì cũng đưa tin đầy đủ, không có gánh nặng dư luận, cũng chẳng cần chịu trách nhiệm hậu quả, chỉ đưa tin đúng sự thật.

Thời buổi bây giờ, nếu muốn làm truyền thông dám nói thật, thì một là có người “đỡ lưng”, hai là chẳng có ai ở phía trên cả.

Mà Tòa soạn Cảng Tinh chính là loại thứ hai — dựa vào thế lực Trần gia.

“Chắc chắn lại là Trần gia làm trò.” Chu phu nhân nhíu mày càng chặt, “Chỉ riêng tháng này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, năm đó Trần gia giành trước chỉ tiêu thị trường quốc tế thương mại với chúng ta, bây giờ lại chơi chiêu dư luận.”

Bị đánh cả trước lẫn sau, bị thẩm thấu cả trong lẫn ngoài, Chu thị hiện giờ thực sự ngày càng lao đao.

Nói đến chuyện nghiêm túc như vậy, giọng Chu Âm cũng nhỏ xuống nhiều: “Trần gia cứ nhằm vào chúng ta hoài, có phải do anh con đắc tội bọn họ không?”

“Có thể lắm.” Chu tiên sinh hạ giọng nói.

Gia đình ông làm ăn luôn coi trọng đạo nghĩa, khéo ăn nói, ông đương nhiên không thể đắc tội Trần gia.

Ở Cảng Thành này, gần như chẳng ai dám gây hấn với Trần gia – một tập đoàn nắm trong tay hơn nửa huyết mạch kinh tế toàn vùng: từ xuất nhập khẩu các khu vực lớn, tài chính quốc tế, vận tải đường thủy, trung tâm giao dịch chứng khoán, y học sinh học, cho đến các công trình xây dựng trọng điểm, tiêu dùng cao cấp, cầu Cảng Thành - Chu Hải - Macau sắp được triển khai liên kết với đất liền và chính phủ Cảng Thành – tất cả đều do Trần gia chủ lực đảm nhận.

Bất kỳ ai có quan hệ thân thiết với Trần gia cũng đều có thể “húp được một chén canh” trong bữa tiệc đầy mỡ béo ấy. Trước đây, Chu tiên sinh vì mở rộng kinh doanh đã cố tình tiếp cận Trần gia, quan hệ với các sếp lớn cũng khá thân thiện.

Muốn nói có gây thù chuốc oán, e rằng chỉ có thể là chuyện từ đám con cháu.

Chu Âm bĩu môi: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng phải là bị Trần gia đẩy cho phá sản à?”

“Chuyện người lớn, mấy đứa đừng có can dự.” Chu tiên sinh lấy phong thái của bậc trưởng bối, ngăn không cho lũ nhỏ hỏi han thêm.

Vì sự nghiệp nhà họ Chu, Chu tiên sinh thật sự đã đổ không ít tâm huyết, tóc trắng hơn nửa cũng vì lo lắng mà ra. Chu gia là cơ nghiệp ông gây dựng từ hai bàn tay trắng, những năm qua ông dốc hết tâm sức cho công ty, không cam lòng để mọi thứ trôi đi như bèo dạt giữa dòng.

Ông gọi dì giúp việc mang thêm đồ ăn, cố tình chuyển chủ đề: “Hôm nay có canh đầu cá thạch hộc hầm hải sâm, rất tốt cho sức khỏe con gái, Âm Âm với Gia Gia ăn nhiều một chút.”

Nhắc tới Nam Gia, ông mới phát hiện ra cô đang cúi đầu thất thần, chẳng rõ đang suy nghĩ gì.

Chu tiên sinh lại gọi một câu: “Gia Gia?”

Cô ngẩn ngơ ngẩng đầu: “Vâng ạ?”

“Ăn nhiều một chút.”

“Dạ, cảm ơn chú Chu.”

Bữa sáng này, Nam Gia ăn thật sự vô vị.

Sau một đêm mưa, sân được gột rửa sạch sẽ, ánh nắng đầu hè rực rỡ chói lóa.

Cô đứng ở hành lang ngoài đình viện, khẽ dựa vào bức tường trắng, cúi đầu nhanh chóng lật xem giao diện điện thoại.

Quả thật có tin tức—nam nghệ sĩ nào đó của Tinh Mộng bị chụp ảnh ra vào hộp đêm mua vui, loạt ảnh chín tấm, thêm vào đó là hàng loạt tài khoản marketing hùa theo dìm xuống.

Vì chuyện này, Chu Kim Xuyên bận đến mức cả đêm không về nhà.

Nhân mạch của Chu gia vốn không đấu lại Trần gia một tay che trời, khả năng xử lý khủng hoảng càng không thể so với Tóa soạn Cảng Tinh. Đối phương đã không rút bản thảo, bọn họ gần như không có đường phản kích.

Huống hồ, đây không phải lần đầu tiên Trần Chỉ nhằm vào Chu gia.

Mọi người trong Chu gia đều cho rằng là Chu Kim Xuyên đắc tội Trần Chỉ nên mới bị gây khó dễ.

Không ngờ, lại là do mối ân oán giữa cô và Trần Chỉ.

Nam Gia lướt đến giao diện tin nhắn.

Tấm danh thiếp tối qua kia, cô chỉ liếc một cái rồi không thấy nữa.

Nhưng số điện thoại của Trần Chỉ thì vẫn nhớ rõ mồn một trong đầu.

Đại thiếu gia quả thực khí phái, nhiều năm như vậy, muốn quên cũng khó.

Ngón tay cô gõ lần lượt từng con số.

Bên kia vừa có tiếng nhấc máy rất khẽ, cô chủ động mở miệng:

“Là tôi.”

Cũng ngầm thừa nhận anh có thể chỉ nghe tiếng là biết là ai.

Giọng nam bên kia điện thoại buổi sáng sớm nghe lười biếng tản mạn, âm cuối kéo dài mơ hồ:

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với anh,” cô đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện của nhà họ Chu.”

“Không rảnh.”

“Khi nào thì rảnh?”

“Sang năm.”

“Trần Chỉ.” Cô hít sâu một hơi. “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play