Kỷ Ý Hoan đã từng nghi ngờ rất nhiều khả năng, từng nghĩ rằng anh vì lợi ích mà gượng ép bản thân, chỉ duy nhất không nghĩ tới —— anh là đang diễn.
Bát canh vừa nãy uống vào, không hiểu sao lại hóa thành vị chua xót, như đang ngậm phải sỏi cát thô ráp, đau rát đến nghẹn ngào, đến chính cô cũng cảm thấy mình rẻ mạt đến đáng thương. Trò chơi này, rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng? Anh chẳng cần làm gì cả, chỉ bắt cô lên xe, nói vài câu ghen tuông, sau đó thuận miệng tỏ tình, liền dễ dàng gạt cô đi theo anh?
Anh thậm chí còn chẳng dùng chút kỹ xảo nào, không có lời hoa mỹ, không có những câu ngọt ngào dụ dỗ, chỉ một câu “thích cô”, cô liền tin là thật. Giờ nghĩ lại, nếu có một ngày bị anh đem bán, có khi cô còn vui vẻ giúp anh đếm tiền.
Thẩm Đậu Nghiêm đối diện với cô, không chớp mắt, im lặng rất lâu không nói gì.
“Tôi tối qua uống hơi nhiều,” anh nói.
“Cho nên thì sao?” Kỷ Ý Hoan cười khẩy, “Tự anh thấy lời anh nói có bao nhiêu đáng tin chứ? Tửu lượng của anh tôi chẳng lẽ không rõ?”
Cô ngửi được mùi rượu, nhàn nhạt đến mức chẳng đáng nhắc tới, căn bản không thể gọi là say.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT