Phì Phì vừa khóc lên, cả phòng đến cả Lâm Cảnh Lịch cũng không khỏi mềm lòng. Dù sao Phì Phì mới chỉ ba tuổi, cũng không giống như Lâm Hàn đến tuổi bắt buộc phải đi học. Lâm Hàn không muốn đi học, trong mắt Lâm Cảnh Lịch là trốn tránh, là chán ghét chuyện học hành. Nhưng cũng một chuyện đó, đặt lên người Phì Phì lại hoàn toàn khác. Hắn chỉ cảm thấy đây là phản ứng bình thường khi một đứa nhỏ nghe nói phải rời xa người thân, nhất thời không muốn.
Chỉ là, Phì Phì cũng không thể mãi quanh quẩn trong nhà, chỉ giao tiếp với người thân. Cứ thế lâu dài thì không tốt cho sự phát triển tâm lý của trẻ con.
Cuối cùng, Lâm Cảnh Lịch bước đến bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Tư Niên, ngồi xổm xuống, đối diện với gương mặt nhỏ đang úp vào vai Lâm Tư Niên của Phì Phì, giọng điệu bình tĩnh, mang theo chút thương lượng:
“Phì Phì đi xem thử nhà trẻ có thích không, buổi sáng đi, buổi tối về. Buổi tối ba và bác cả sẽ cùng đi đón em. Nếu đi rồi mà không thích thì mình cứ đợi thêm một chút nữa.”
Đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của nhóc con ngước lên, ánh mắt mang theo sự do dự:
“Là… là chỉ đi xem thôi ạ?”
Lâm Tư Niên thở dài, bàn tay bất đắc dĩ nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng nhóc con. Không biết giống ai, Phì Phì mỗi lần khóc không náo loạn, không lăn lộn, nhưng khóc một chập thì cả người run lên theo từng tiếng nấc. Nhìn cứ như lỡ lơ đãng là nhóc không thở nổi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play