Lâm Tư Niên đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ trọn vẹn.
Thật ra, trên thế giới này có rất nhiều người chẳng thể cảm nhận được niềm vui một cách trọn vẹn. Từ đó sinh ra hàng loạt vấn đề tâm lý không thể xem thường.
Nhưng dù không cảm nhận được niềm vui, họ vẫn phải gánh trên vai những trách nhiệm nặng nề. Con người cần duy trì nòi giống, văn minh cần được kế thừa những điều đó như đã ăn sâu vào trong bản năng, khắc vào từng sợi gien một cách bướng bỉnh.
Càng về sau, khi xã hội bước vào thời đại hiện đại hóa và công nghệ, các dịch vụ tư vấn tâm lý, liệu pháp tinh thần bắt đầu phát triển khắp nơi. Người ta bắt đầu tìm kiếm những phương pháp giải tỏa cảm xúc các chương trình giải trí, hài kịch, điện ảnh, truyền hình, livestream, sách vở... chỉ cần có thể mang lại cảm giác vui vẻ, lập tức được mọi người điên cuồng săn đón.
Nếu một người có thể minh bạch nói rằng họ tìm được cảm giác vui vẻ, cảm giác thành tựu từ một việc nào đó, và điều đó không vi phạm pháp luật, không làm hại người khác không những sẽ được gia đình ủng hộ, mà còn có thể nhận được sự khích lệ từ cả xã hội và chính phủ.
Đó là một kiểu dẫn dắt tích cực.
Cách làm ấy quả thật rất hiệu quả. Kể từ khi công nghệ internet phát triển đến nay cũng gần trăm năm, dưới sự dẫn dắt của các chính sách tích cực, dân số thế giới đã dần tăng lên đến hơn 20 tỷ. Các vụ tấn công khủng bố quy mô lớn hay hoạt động phạm pháp cũng dần dần biến mất.
Tất cả... thoạt nhìn như đang dần trở nên tốt đẹp.
Nhưng liệu... có thật sự như thế?
Chờ Lâm Tư Niên đút cho Phì Phì ăn xong hơn nửa chén mì trứng, tiểu gia hỏa vỗ vỗ cái bụng no tròn, hài lòng nói: “Ba ba, con ăn no rồi ạ!”
Lâm Tư Niên nghe vậy cũng không ép nữa. Anh đặt bát đũa sang một bên, đưa tay sờ lại trán cậu nhóc hình như còn nóng hơn lúc nãy. Anh liếc nhìn đồng hồ, đang định gọi điện giục bác sĩ Vương thì chuông cửa vang lên.
Anh đi ra cửa, nhìn qua màn hình theo dõi, xác nhận chỉ có một mình bác sĩ Vương nên mới mở cửa.
Ngoài cửa là một ông chú lớn tuổi mang theo hòm thuốc, gương mặt hiền lành, vừa bước vào đã cười tươi:
“Tư Niên à, chỗ mới của con thật không dễ tìm chút nào! Ta phải lòng vòng một hồi mới đến được đây.”
Lâm Tư Niên không nói gì, chỉ gật đầu: “Cháu chào Vương thúc.”
Bác sĩ Vương không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của anh, ánh mắt lập tức dời sang cậu bé đang được anh bế từ bàn sang sofa tiểu gia hỏa mũm mĩm mặt đỏ hồng vì sốt.
“Xem ra đây là bệnh nhân nhí của ta rồi.”
Giờ phút này, gương mặt Phì Phì vì sốt mà ửng đỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhưng với con mắt chuyên môn, bác sĩ Vương chỉ cần liếc một cái là nhận ra cậu bé đang sốt cao.
Ông tiến đến gần, đặt hòm thuốc lên bàn trà rồi mở ra bên trong là ống nghe, kim tiêm đủ cỡ, bình thuốc, các loại dụng cụ và dược phẩm.
Chỉ cần vừa nhìn thấy ống tiêm, Phì Phì lập tức nhớ lại “kí ức thảm khốc” buổi chiều hôm đó. Trên cánh tay cậu bé vẫn còn hai vết kim tiêm, một trong số đó do cậu giãy giụa nên giờ đã thâm tím.
Bản năng đầu tiên của động vật nhỏ khi gặp nguy hiểm là chạy trốn, và Phì Phì cũng vậy.
Cậu lập tức nhảy xuống khỏi sofa, không cần quan tâm đến cái chăn đang bọc người, chân trần chạy đến ôm chặt lấy chân Lâm Tư Niên, trốn phía sau anh. Dù chỉ mới tiếp xúc trong một buổi chiều ngắn ngủi, Phì Phì đã rất tin tưởng người ba mới này.
Cậu cảm nhận được ai mới là người thật lòng tốt với mình.
“Sao thế?” Lâm Tư Niên cúi xuống hỏi.
“Ba ba, không muốn cái kia đâu.” Cậu bé không biết ống tiêm gọi là gì, chỉ vừa nắm chặt tay ba, vừa run run đưa ngón tay chỉ vào hòm thuốc, lí nhí nói: “Đau, chỗ này đau…”
Vừa nói, Phì Phì vừa vội vàng rụt ngón tay lại như thể sợ nếu chậm trễ thì bác sĩ Vương sẽ túm lấy để tiêm ngay.
Lâm Tư Niên nhìn Phì Phì che cánh tay, lập tức hiểu ra: “Sợ chích à?”
Trẻ con mà, đa phần đều sợ bị chích. Trong thế giới của tụi nhỏ, tiêm thuốc chính là thứ đáng sợ nhất.
Thì ra, thứ khiến Phì Phì sợ là mũi tiêm. Cậu bé lập tức lắc đầu, cái đầu nhỏ như cái trống bỏi lắc lư:
“Không chích! Phì Phì ngoan, Phì Phì không cần chích…”
Từ trưa đến giờ, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu đã rất ngoan, sao vẫn phải tiêm? Với Phì Phì, đau đớn và tiêm thuốc là một, và những thứ đó gắn liền với “trừng phạt”.
Phạt vì không ngoan, phạt vì không biết nói chuyện như người khác…
Cũng may, do trước đó đầu óc còn mơ hồ nên cậu bé không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, trong lòng cũng không lưu lại bóng ma gì, vẫn ngây thơ vui vẻ như cũ.
Quả thật, trong họa có phúc.
Sau một hồi Lâm Tư Niên kiên nhẫn giải thích, Phì Phì mới hiểu thì ra chích là để chữa bệnh. Bây giờ cậu đang bị bệnh, nên phải tiêm thì mới khỏi, mới không còn khó chịu. Việc cậu choáng váng buồn ngủ là biểu hiện của bệnh, người bình thường sẽ không bị như vậy.
Lâm Tư Niên cũng không nói rõ hai mũi tiêm trước là vì lý do gì, mà gộp tất cả lại đều là vì chữa bệnh.
Chích là để hết bệnh, chứ không phải để phạt Phì Phì. Nếu không chữa thì bệnh còn khổ sở hơn gấp nhiều lần. Được giải thích như thế, cậu nhóc cũng không còn phản kháng dữ dội nữa.
Thấy bàn chân trần trụi của con, Lâm Tư Niên nhíu mày, bế cậu đặt lại lên sofa:
“Để bác sĩ Vương xem trước, nếu không nghiêm trọng thì không cần chích.”
Nghe vậy, suốt vài phút bác sĩ Vương khám bệnh, cậu nhóc cứ dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn ông.
Cuối cùng, bác sĩ nói:
“Vẫn phải chích một mũi thôi. Chích để hạ sốt nhanh hơn. Thằng bé thể trạng yếu, có lẽ bị suy dinh dưỡng. Sốt kéo dài sẽ không tốt cho cơ thể. Sau này cần chú ý hơn.”
Lời của bác sĩ Vương khiến ánh mắt mong đợi của cậu nhóc vụt tắt, thay vào đó là thất vọng lẫn sợ hãi. Nhưng nhìn khuôn mặt tròn xoe đang cố gắng chịu đựng kia, bác sĩ cũng không nhịn được khẽ mỉm cười.