Lúc này, Sở Kiêu Hàn vẫn ngồi đối diện Phì Phì, chiều cao so với mặt bàn không chênh lệch là mấy, từ đầu đến cuối đều thu hết mọi động tác của tiểu gia hỏa vào mắt, lúc này mới mở miệng:
“Em ấy vừa rồi gắp món kia ăn.”
Theo hướng ngón tay Sở Kiêu Hàn chỉ, mọi người tức thì nhìn thấy ngay “hung thủ đầu sỏ” khiến tiểu gia hỏa khóc to không dứt: một đĩa tiềm ớt xào thịt khô.
Bà nội Dương Ngọc Anh lập tức hiểu ra, vỗ ngay một cái lên người ông nội Lâm Quốc Thịnh, oán trách:
“Em đi bưng thức ăn, anh thì đang làm gì? Phì Phì còn bé thế mà ở ngay trước mắt anh cũng không trông được! Trẻ con như vậy sao có thể ăn cay?”
Ông nội không cãi lời, ôm cháu trai vừa dỗ vừa gật đầu lia lịa: “Lỗi của anh, lỗi của anh.”
Phì Phì còn bé xíu, làm sao biết được món gì ăn được, món gì không.
Tuy nói trẻ con ăn phải ớt cay thì khó chịu thật, nhưng thấy bé chỉ vì cay mà khóc chứ không có vấn đề gì khác, ông cụ Sở bèn lấy một ly sữa bò đưa cho bé uống.
Nhưng Phì Phì lúc này vẫn còn bóng ma tâm lý, không chịu mở miệng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play