Từ phòng của anh họ đi ra, trên đường quay lại lối cũ cùng với ba là Khúc Quy, Khúc Hướng Nghiêu thấy sắc mặt của ba dọc đường đen như đáy nồi, biểu cảm nặng nề, không nhịn được lên tiếng trấn an:
“Ba đừng lo. Dù con thật sự có đi xuất gia thì con với anh Viêm cũng không định làm hòa thượng cả đời đâu. Nhiều nhất hai mươi năm, tụi con sẽ về nhà hết. Gia nghiệp trong nhà không ai kế thừa cũng đừng lo lắng.”
Hai mươi năm thôi mà, đến lúc đó mình mới có ba mươi hai, ba mươi ba, đúng vào độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông. Tuổi xuân đang rực rỡ, phong thái rạng ngời. Chỉ cần trong hai mươi năm ấy không bỏ bê việc học vì mải mê trồng hoa, thì mọi chuyện đâu vào đấy. Khúc Hướng Nghiêu nghĩ vậy, đơn giản đến không tưởng.
Thế nhưng sắc mặt Khúc Quy vẫn không khá hơn chút nào.
Khúc Hướng Nghiêu lén liếc mắt nhìn ba, lại ráng thêm một câu:
“Nếu thật sự không được, nếu ba mẹ cảm thấy chờ hai mươi năm là lâu quá, thì... nếu ba muốn cùng mẹ sinh thêm một đứa, sinh đứa em trai cho con thì con cũng không phản đối…”
Khúc Quy lúc này thật sự không muốn nói lời nào. Bởi vì đầu óc ông đang trùng khớp một cách kỳ dị với những gì Lục Viêm vừa nói khi nãy: sao lại có thể nuôi lớn một đứa con mà trong đầu cứ thiếu mất một cây dây thần kinh như thế này?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT