Đối mặt với câu hỏi của ba, tiểu bằng hữu có tuổi tâm lý nhỏ hơn tuổi sinh học chừng hai, ba tuổi lại có ngay một bộ lý luận riêng: anh trai và Phì Phì không cùng tuổi, cho nên không thể học cùng một lớp. Nhưng Phì Phì đi học chẳng qua chỉ là tiện thể học chút vẽ tranh, làm toán linh tinh, nhiệm vụ chính vẫn là kết bạn với nhiều bạn nhỏ hơn, cùng các bạn chơi thật vui.
Lâm Tư Niên lại hỏi: “Ai nói với con là đi học chủ yếu để quen bạn mới, để chơi?”
Tiểu gia hỏa đương nhiên là thành thật trả lời: “Rất nhiều bạn nhỏ trong nhà trẻ đều nói vậy mà.”
Vẫn là mấy cái quan niệm kiểu “tình bạn phải vun đắp từ khi còn bé xíu” của người lớn tạo nghiệp rồi để lại cho đám trẻ con.
Giải thích xong nghi hoặc của Lâm Tư Niên, Phì Phì nghiêng đầu, nhìn ba hỏi: “Phì Phì đã quen hết bạn trong nhà trẻ rồi, vậy khi nào Phì Phì mới được về nhà?”
Lúc đó, Lâm Tư Niên liền hiểu rõ: nhà anh có đứa nhỏ này, bề ngoài thì như bị dỗ cho ngoan ngoãn chịu đi học, nhưng trong lòng thật ra vẫn là một tiểu bằng hữu ghét đi học đến tận xương tủy.
Đêm đó, Phì Phì một tiểu gia hỏa có tuổi tâm lý chỉ khoảng một tuổi rưỡi lần đầu bị ba ba “phổ cập khoa học” một sự thật tàn khốc: chuyện đi học này, một khi bắt đầu rồi, thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ kéo dài suốt mười tám đến hai mươi năm. Thời gian đó, tính ra cũng bằng khoảng năm cái Phì Phì!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT