Dương Ngọc Anh nghe vậy tức thì trừng mắt nhìn hắn một cái, tức tối mắng: “Đồ con nít hư.”
Lúc này, “đứa con nít hư” Lâm Hàn chẳng khác nào phiên bản người lớn của cậu nhóc Thôi Nguyên, cho đến khi thấy ông cả đứng dậy, hình như còn định đi về phía mình, hắn lập tức cuống cuồng bò lồm cồm dậy từ dưới đất: “Đừng đừng đừng, con đứng lên ngay đây!”
Lâm Quốc Hùng liếc hắn một cái, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước. Sau đó, trong ánh mắt thấp thỏm của ba đứa nhỏ, ông đi thẳng tới chỗ mắc áo phía sau, lấy xuống chiếc áo khoác của Phì Phì.
Lấy áo xong, ông bước tới cạnh Phì Phì, ngồi xuống đưa áo cho cậu bé: “Phì Phì mặc áo vào đi.”
Trong phòng có mở điều hòa, để tránh cậu bé bị cảm, tốt nhất là mặc lại áo khoác vừa cởi lúc nãy.
Phì Phì gật đầu, nhận lấy áo từ tay ông cả, vừa mặc vào vừa khe khẽ trò chuyện: “Ông cả, sao anh không vào ngồi mà lại nằm dưới đất thế ạ?”
Từ đầu đến cuối, ngoài cái liếc ban đầu, Lâm Quốc Hùng chẳng buồn nhìn lại ba người kia lần nào nữa. Nghe cậu bé hỏi, ông mới lại liếc qua, trong đáy mắt ánh lên ý cười: “Anh con chạy mệt quá, mệt đến đơ cả đầu óc rồi. Con để anh nghỉ một lát là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play