Đứa cháu nội này của mình tinh như người già đời, Thôi lão gia tử chẳng lấy làm lạ khi nó nhìn ra được chuyện trong lòng ông. Ông chỉ vỗ vỗ lưng Thôi Nguyên, khóe mắt vẫn vương ý cười, giải thích:
“Nguyên Nguyên nhìn ra rồi à? Nguyên Nguyên, cả đời này ông nội chưa từng thực lòng biết ơn ai nhiều. Nhưng có hai người là ngoại lệ: một là Lý đại sư, một là Tiểu Phì Phì nhà họ Lâm.”
“Vì sao ạ?” Thôi Nguyên hỏi. “ông nội và Phì Phì chắc cũng chưa gặp nhau mấy lần đâu? Chẳng lẽ là vì Phì Phì hay mang kẹo đến cho mọi người?”
Nghe cháu hỏi vậy, trong mắt Thôi lão gia tử ánh lên nét hồi tưởng.
Cảm nhận được ông nội như đang nhớ lại chuyện buồn, Thôi Nguyên hơi lúng túng, nhỏ giọng gọi: “Ông nội…”
Thôi lão gia tử xoa đầu Thôi Nguyên, hiếm khi nổi hứng kể chuyện:
“Nguyên Nguyên, con còn nhớ khi còn bé từng hỏi ông nội với ba mẹ con rằng, sao mọi người trong nhà luôn buồn bã, có phải con làm sai gì khiến mọi người giận không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT