Ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Phì Phì rất hiếm khi thật sự đòi hỏi gì. Nhưng một khi cậu bé biểu lộ ra điều gì mình muốn, dù ban đầu mọi người chỉ xem như chuyện đùa, thì đến giờ ai nấy cũng đều nghiêm túc hẳn lên.
Lương Hàn Dục thậm chí còn đem lời vừa rồi nói với Sở Kiêu Hàn lặp lại một lần nữa trước mặt Phì Phì: “Phì Phì, yên tâm đi, chỉ là một cái công viên thôi mà. Dù công ty của chú Wilson không chọn thiết kế của bọn mình, chúng tớ cũng có thể tự xây một cái khác cho cậu.”
Cùng lắm thì cậu lại nhận vài chương trình nữa, kiếm thêm chút tiền, rồi ký một hợp đồng béo bở mười mấy hai mươi năm. Sau đó nhận thêm cả trăm cái gameshow, chương trình truyền hình, đóng vài phim điện ảnh truyền hình cũng được. Với cả đám tiểu thiếu gia như Thôi Nguyên, Sở Kiêu Hàn nữa, nếu không thể xây được cái lớn, chẳng lẽ lại không đủ để dựng một cái cho riêng Phì Phì sao? Phì Phì ngoan như vậy mà.
Ayer thì còn trực tiếp hơn: từ phòng đồ chơi của Phì Phì lục ra một lá cờ nhỏ, rồi dùng bút lông dầu viết hai chữ thật to lên đó “Nhất Bổng”
Viết xong, cậu cắm luôn lá cờ nhỏ vào khu vực mình đang phụ trách.
Đối mặt với sự quyết tâm đột ngột của các bạn nhỏ, Phì Phì lại tỏ ra mờ mịt. Mọi người bị sao vậy? Không phải chỉ đang bàn chuyện cậu vẽ tranh thôi sao?
Sở Kiêu Hàn xoa đầu tiểu gia hỏa, dịu dàng nói: “Không sao đâu, Phì Phì tiếp tục vẽ đi. Mặt hồ vẽ rất đẹp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play